Chương 18: Đi rồi đừng về

Hai vợ chồng Từ Trường Thắng ở phòng phía đông, bà Từ một mình trong phòng bếp, kéo ống bễ đốt lò, một thoáng một chốc chưa được.

Hai mắt bà vô hồn, cũng không biết đang nghĩ cái gì, mãi đến khi trong nồi bốc lên mùi cháy khét, mới giật mình đứng dậy, cuống quít nhấc cái nồi lên nhưng cũng đã chậm.

"Mẹ, mẹ làm cháy cơm rồi đúng không, mẹ nói xem sao càng ngày mẹ càng giống như lên đồng vậy. Nấu cơm cũng không xong, mẹ còn có thể làm cái gì?”

“Vất vất vả vả tới trưa, mẹ già nhà nào chẳng chuẩn bị cơm canh nóng hổi sẵn sàng chỉ chờ bưng lên. Chỉ có con không may, gả đến nhà này, từ già đến trẻ, chẳng ai bớt lo, còn không bằng chết hết đi cho xong."

Lưu Quế Bình đứng ở cửa phòng phía đông, miệng cắn táo, vừa ngửi thấy mùi thức ăn cháy khét từ trong bếp, không nhịn được nổi giận.

"Cô câm miệng cho tôi, chưa tỉnh ngủ cũng bị cô đánh thức." Từ Trường Thắng híp mắt, vẻ mặt ngủ không đủ, cau mày liếc mắt về phía phòng bếp, thô bạo lớn tiếng hỏi: "Con nhãi chết tiệt kia trở về chưa?"

"Không trở lại mới tốt, trở lại làm gì? Loại vô ơn này, nuôi nhiều có ích gì. Quên đi cho khỏe, không lại rước vào người toàn thứ hôi thối. Em không hiểu nổi, vốn nuôi con nhãi đấy, người trong thôn sẽ nhớ kỹ em là người tốt.”

“Hiện tại, em ở thôn họ Từ này, chính là một người đàn bà độc ác. Đi cũng tốt, đi rồi đừng có về. Anh đi vào phòng con nhãi đấy, vứt hết đồ nó ra cổng chính, không phải có bản lĩnh chạy đi sao, chạy rồi thì đừng về."

Lưu Quế Bình vốn không vừa mắt, một con nhãi chết tiệt mà lại được ở nhà giữa.

Ăn của chị ta, uống của chị ta, mà chị ta phải ở phòng bên như người hầu.

Từ Trường Thắng thế mà đi thật, từ phía tây nhà chính lấy một vỏ bao phân hóa học, vào buồng trong, xoàn soạt nhét hết quần áo của Chu Tử Thanh vào trong bao.

Lưu Quế Bình dựa vào ván cửa ăn táo, trong bụng vô cùng thích ý, từ giờ giường lớn ở buồng trong thuộc về chị ta.

Trước đây Từ Trường Tuệ muốn sống muốn chết tốn không ít tiền để làm một cái giường lớn bằng gỗ cây đào, nghe bảo mùa hè nằm trên đó, không bị muỗi đốt, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hoa đào thơm mát.

Bà Từ từ phòng bếp đi ra thấy Từ Trường Thắng xách một bao phân hóa học màu trắng ném ra cổng chính.

Bà vội vàng bước từng bước nhỏ đuổi theo: "Trường Thắng, không nên như thế, con vẫn còn ngại chưa đủ mất mặt sao. Đó là con gái của chị con, là cháu gái ngoại ruột của con đó."