Chương 10: Đáng đời

"Thanh Thanh, nghe lời bà ngoại, tuyệt đối đừng nhắc lại chuyện đi học trước mặt cậu cháu nữa..." Bà Từ lảm nhảm bên cạnh, mặt mày mang vẻ bi thương đau xót, sau khi xoa bóp bắp chân cho cô xong, bà lại ngồi xổm xuống xoa bụng Chu Tử Thanh.

"Không, cháu phải đến trường, bất luận thế nào cháu cũng phải đến trường."

Giọng điệu Chu Tử Thanh rất kiên định, đẩy tay bà Từ ra, tự mình kéo quần áo xuống.

Bà Từ thấy mình nói thế nào cô cũng không nghe, giơ tay lên định vỗ cô hai cái như mọi ngày, ai ngờ, bà vừa giơ tay lên, Chu Tử Thanh đã sầm mặt lạnh bước đến, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bàn tay đang giơ lên của bà.

Bà Từ nhận lấy ánh mắt lạnh lẽo của cô, đáy lòng xót xa, khuyên bảo hết nước hết cái: "Thanh Thanh, mợ cháu nói đúng một câu, nhà này họ Từ, không phải họ Chu. Nhà này nuôi lớn cháu đã không dễ dàng gì rồi, mẹ cháu bỏ đi lâu như vậy, cũng chưa từng gửi một đồng về nhà. Cháu ăn, cháu mặc, tất cả đều cho cậu cháu chi trả, là người, phải biết cảm ơn cũng phải biết đủ, không phải của mình thì đừng hy vọng xa vời, cháu có hiểu không?"

"Cho nên, cháu vừa bị đánh, dù là bắt cháu phải mặc quần áo dài để che đi cũng phải vùng lên. Bà ngoại, trừ khi cậu đánh chết cháu, bằng không cháu nhất định phải đi học."

Nếu cô không được học trung học, vậy tương lai sau này sẽ như thế nào? Chu Tử Thanh cũng không dám nghĩ tiếp.

"Cháu... Sao cháu không không chịu nghe lời bà vậy hả, đáng đời cháu bị cậu đánh chết." Bà Từ thấy mình khuyên hết lòng cũng vô dụng, tức giận xụ mặt bỏ đi.

Còn chưa tới giờ cơm trưa, Từ Trường Thắng đạp xe đạp về, phía sau chởờ một bà lão sáu mươi tuổi, bà lão mặc một cái áo với hai hàng cúc cân đối nhau màu tím.

Mái tóc bà ta đã bạc một nửa, được chải gọn gàng thành búi tóc ở sau gáy, xương gò má hơi cao, mắt xếch.

Bà Từ thấy thế lập tức đi ra hỏi han.

Dáng người Từ Trường Thắng cao lớn khôi ngô, mặt vuông chữ điền, mắt mũi đoan chính, có thể thấy anh ta được sinh ra khá ưa nhìn.

Nhưng một khi kết hợp với biểu cảm, gương mặt lập tức bị đạp hỏng, coi như lãng phí.

Anh ta thuận tay dựa xe đạp lên tường phòng phía đông, cặp lông mày rậm nhíu chặt lại, đứng ở giữa sân hét vào trong nhà chính: "Con nhóc chết tiệt kia, mày ra đây cho tao."

Giọng điệu thô bạo thù địch, âm thanh nặng nề, người nào nhát gan có lẽ chỉ cần nghe tiếng hét như này cũng phải sợ đến run chân.