Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Tôi Được Hán Tử Cưng Chiều

chương 84: giận anh hay sao

« Chương Trước
Đường Mật chọn quần áo riêng rồi cất đi, gấp quần áo đưa cho anh.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô tiện tay giặt quần áo bẩn cho anh, anh hơi xấu hổ, sau này không được để cô làm vậy nữa, quần áo của mình phải tự giặt mới được.

“Thẩm Vệ Châu...”

Người đàn ông quay lưng lại với cô, lắng nghe giọng nói mềm mại của cô, sống lưng anh lại cứng đờ, lập tức xua tan những suy nghĩ đẹp đẽ trong đầu không nên có.

Cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ...

Đường Mật vừa nói vừa đi về phòng: “Tôi gấp quần áo cho anh rồi đấy, tôi để ở trên giường kìa!”

“Được.”

Đường Mật đặt quần áo xuống đi ra, thấy anh vẫn còn sững sờ đứng đó, vì vậy cô đi tới đưa cho anh một lát dưa hấu đã cắt, “Anh bị sao vậy? Đang nghĩ đến chuyện kia sao?”

Chuyện kia, tất nhiên là đề cập đến vấn đề của Ngô Thủy Hoa.

Anh lơ đãng nhìn cô, Đường Mật lại đưa dưa hấu lên miệng, ra hiệu anh nhanh lên ăn.

Ánh sáng đèn sợi đốt trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng màu cam, chiếu vào đôi lông mày đẹp như tranh vẽ của cô, đôi mắt hươu trong trẻo, phản chiếu vẻ ngoài nhợt nhạt của anh.

Cái quạt để bên cạnh vẫn đang quay vù vù, thổi bay mái tóc của cô, tạo ra một màu sắc tuyệt đẹp giữa sự thuần khiết và quyến rũ giữa làn da trắng và đôi môi đỏ ửng kia.

Yết hầu Thẩm Vệ Châu khẽ lăn, miệng lưỡi khô khốc, nhìn khuôn mặt sáng sủa của Đường Mật, anh cúi đầu cắn một miếng dưa hấu.

Đường Mật tự mình cắn một miếng dưa hấu, “Có ngọt không?”

Ánh mắt anh bị đôi môi hồng của cô hấp dẫn một cách khó hiểu, “Ngọt.”

“Tôi cũng thấy thế,” Đường Mật tiếp tục ăn dưa hấu, nước trái cây màu đỏ tươi làm ẩm môi và răng, hương vị ngọt ngào khiến cô nheo mắt hài lòng, nói: “Đừng nghĩ đến Ngô Thủy Hoa nữa, sau này tôi sẽ không để ý đến cô ta, sẽ không để cô ta đến nhà, cũng không bán giá đỗ cho cô ta, thật sự rất phiền phức, cô ta làm sao có thể có ý tưởng như vậy về anh?”

Bên ngoài trời vẫn đang mưa to, Đường Mật cũng không vội đưa dưa hấu sang nhà bên cạnh, dùng khăn tay lau tay, ngồi vào bàn tiếp tục ăn dưa hấu, đồng thời kể chi tiết quá trình:

“Cô ta nói muốn có con, còn nói do người đàn ông của mình không được, ban đầu cô ta còn khóc lóc nữa, sau đó càng ngày càng thái quá, từ khi cô ta đánh chủ ý với anh, cũng chứng minh cô ta không có tình cảm với người đàn ông của mình, cứ trực tiếp ly hôn thì hơn, còn muốn vụиɠ ŧяộʍ với bên ngoài làm gì chứ nhỉ? Dù sao, tôi cũng không hiểu.”

Thẩm Vệ Châu lặng lẽ ăn dưa, không lên tiếng.

Không ngờ cô bé ngốc ngếch này lại nghĩ được như vậy.

Mưa cứ rơi nhỏ giọt, một bản giao hưởng như được chơi vào đêm hè.

Đường Mật nói với anh một câu thú vị: “Cô ta muốn sinh con, muốn tôi giúp cô ta, lúc đó tôi còn không hiểu, giật mình nên mới hỏi, làm sao tôi có thể sinh con hộ được chứ? Chẳng phải phụ nữ với đàn ông mới sinh được hay sao? Đoán xem lúc đó cô ta phản ứng thế nào? Cô ta trợn tròn mắt...”

Đường Mật tự hỏi trả lời, không thể ngừng buồn cười khi nghĩ lại chuyện đó được.

Thẩm Vệ Châu cũng không nhịn được cười: “Thật là ngu xuẩn...”

Cô gái trợn tròn mắt, trông rất đau khổ, “Lúc đó tôi không nghĩ theo chiều hướng này, vốn vấn đề này khá phức tạp.”

Anh lạnh lùng hỏi: “Có gì phức tạp?”

“Thật sự rất phức tạp.” Đường Mật không khỏi nghĩ đến quá khứ không chịu nổi ở kiếp trước, mẹ của Ngô Chính cũng muốn cháu trai cho nên đối xử với cô không ra gì, ngày nào cũng mắng cô theo nhiều cách khác nhau, Ngô Chính càng hơn thế nữa, cứ như chạm vào cô là mất nửa cái mạng...

Bây giờ Ngô Thủy Hoa cũng vậy.
« Chương Trước