Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Tôi Được Hán Tử Cưng Chiều

Chương 82: sẽ bị ăn đánh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Vệ Châu cũng im lặng vào nhà, Tiểu Dương muốn đi xem, nhưng Thẩm Vệ Châu đã đóng cửa lại ngăn cậu ta ở ngoài.

Tiểu Dương nghĩ đến vận mệnh của Ngô Thủy Hoa vừa rồi, không khỏi toát mồ hôi hột cho Đường Mật.

Mặc dù cậu ta không muốn nhìn thấy Đường Mật, nhưng cậu ta không thể chịu đựng được khi nhìn thấy cô gái nhỏ xinh đẹp thế kia bị dạy dỗ.

Bà Tôn thấy Tiểu Dương vẫn đang lang thang bên ngoài, nên hỏi: “Cháu làm sao đấy?”

“Cháu nghĩ chắc lát nữa Đường Mật sẽ bị ăn đánh...”

Bà Tôn lại trợn tròn mắt, “Tiểu Thẩm ư, sao thằng bé có thể đánh Mật Mật chứ, bà không tin đâu...”

Tiểu Dương lo lắng, “Bà à, bà không biết...”

Tiểu Dương đến nhà bà Tôn, nói rất nhiều chuyện.

Sau khi Đường Mật trở về nhà, cô cẩn thận cất trứng vịt lộn đi, cũng không quên lảm nhảm nói với anh: “Trứng vịt lộn này đắt hơn trứng rất nhiều, đắt hơn hai xu, lần này tôi mua mười năm quả, về ngâm trứng vịt muối ăn, trứng vịt muối ăn kèm với cháo rất ngon...”

“Đường Mật, tôi...”

Anh không chắc thái độ trước đây của anh có làm cô sợ không, cô luôn thận trọng như vậy, gần như cố gắng làm hài lòng anh, anh không thích như thế.

Đường Mật đang quay mặt đi chỗ khác, cúi đầu xuống, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh có chút do dự, cắn môi, giọng nói mềm mại lộ ra một chút oán trách: “Thẩm Vệ Châu, anh không muốn giữ tôi lại nữa đúng không... nhưng tôi chưa làm gì cả, tôi có thể tự kiếm tiền, tại sao tôi phải lấy tiền của cô ta chứ?”

Thẩm Vệ Châu ngạc nhiên: “Tôi... Tôi không có ý đó, tôi...”

Đường Mật chạy về phòng, quăng mình lên giường bật khóc.

Thẩm Vệ Châu sửng sốt chốc lát, đứng ở cửa phòng giải thích: “Tôi thật sự không muốn đuổi cô đi, tôi nghĩ chắc vì tức giận, thái độ cũng không tốt lắm, cho nên đừng để trong lòng...”

Đường Mật đang nằm trên giường lẩm bẩm một hồi, nhưng không có động tĩnh gì, Thẩm Vệ Châu đoán chừng cô gái nhỏ vẫn đang âm thầm rơi nước mắt, không nhịn được bước vào, nhẹ giọng giải thích:

“Tôi giận vì sợ cô học hư theo người ta, sau này cô không cần để ý đến Ngô Thủy Hoa kia đâu.”

“Đường Mật...” Giọng điệu của Thẩm Vệ Châu đã thay đổi thành khiêm tốn mà chính anh còn không nhận ra với tốc độ ánh sáng, “Ngày mai tôi đi mua quần áo cho cô nhé?”

Phụ nữ nên thích quần áo mới...

Anh vừa nói xong, quả nhiên cô ngước lên nhìn anh, trên mặt không có chút buồn bã, thậm chí còn không có nước mắt, thậm chí còn cười như một đóa hoa, rõ ràng vừa rồi cô đang nằm, “Anh muốn mua quần áo cho tôi à?”

Thẩm Vệ Châu nhận ra mình đã bị lừa, lập tức xoay người đi ra ngoài, Đường Mật từ trên giường trượt xuống, đi dép nhựa đi ra ngoài, “Thẩm Ngụy Châu...”

“Tôi không cần anh mua quần áo cho tôi, tôi chỉ muốn xem anh có còn giận tôi nữa hay không...” Giọng nói của Đường Mật rất tinh tế ngọt ngào, giống như tiếng kêu đầu tiên của chim chích vàng, trái tim Thẩm Ngụy Châu run lên khi nghe cô nói.

Anh cố ý nghiêm mặt nói: “Nếu nói mua thì sẽ mua cho cô, ngày mai tôi nghỉ đưa cô đi mua sắm.”

Đường Mật bất đắc dĩ không để cho anh tiêu tiền, nói: “Vậy được nghỉ chi bằng anh đưa tôi lên núi một chuyến đi.”

“Hả?”

“Tôi muốn lên núi lấy một ít thảo dược đốt thành tro, lấy mấy cái đấy ngâm trứng vịt, lúc ở nông thôn bà tôi vẫn thường làm như thế, ó là cách bà tôi ở nông thôn thường làm, và chúng luôn ngon.”
« Chương TrướcChương Tiếp »