Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Tôi Được Hán Tử Cưng Chiều

Chương 72: bàn đạp của ai?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đường Mật thấy ánh mắt tự phụ của mấy cô gái nhỏ cùng tuổi đều dừng lại trên người Thẩm Vệ Châu, cũng giống như Ngô Thủy Hoa vừa rồi.

Khủng khϊếp quá đi!

Đường Mật vui mừng vì cô vừa đối xử với Thẩm Vệ Châu như anh trai, nếu mọi người biết mình từng là vị hôn thê của Thẩm Vệ Châu, có lẽ cô sẽ bị đay nghiến như cặn bã.

Đường Mật múc một thìa đậu phụ nước tương rồi ăn, sau đó cầm bát nhìn thấy dáng vẻ tập trung làm việc của Thẩm Vệ Châu.

Không biết có phải bị ánh mắt của mấy cô gái kia ảnh hưởng hay không, bỗng dưng cô cảm thấy Thẩm Vệ Châu khi nghiêm túc làm việc trông rất đẹp trai ấy.

Những người mua rau lần lượt rời đi, Thẩm Vệ Châu đi thay quần áo rồi đi ra: “Tôi đưa cô đi chợ?”

“Không cần đâu, tôi có hẹn với bà Tôn rồi!”

Thẩm Vệ Châu không nói gì, cùng Trịnh Bân đi ra nhà máy.

Trịnh Bân và một vài công nhân bây giờ đang ghen tị với Thẩm Vệ Châu, ăn sáng ở nhà, ăn tối ở nhà, buổi trưa đối phó với hai người trong nhà ăn, bởi vì không muốn em gái mình quá mệt mỏi.

Nghe nói em gái Đường Mật dạo gần đây còn bán giá đỗ, đúng là người công dung ngôn hạnh lại có năng lực, xinh đẹp thế kia, vài đồng nghiệp đã bắt đầu có động thái nịnh nọt Thẩm Vệ Châu bằng nhiều cách, muốn cưới em gái anh về nhà.

Tuy nhiên, Thẩm Vệ Châu nghiêm trị cấm tiệt, đồng thời cảnh cáo tất cả bọn họ một cách quyết liệt, nói rằng Đường Mật đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm sau, ai không có mắt dây dưa thì anh sẽ đánh gãy chân kẻ đó luôn đấy.

Dù sao những người có mặt lúc đó đều sửng sốt toát mồ hôi lạnh khi nghe thấy điều đó, hung danh của Thẩm Vệ Châu ai mà chẳng từng nghe chứ, tốc độ kinh khủng khỏi bàn, giám đốc nhà máy còn rất coi trọng anh nữa.

Chỉ có Trịnh Bân là cảm thấy cân bằng chút ít.

Xem ra Thẩm Vệ Châu đối xử bình đẳng với mọi người, anh cũng không chỉ giới hạn một ngưới

Đường Mật trở về sau khi bán rau và mua rau, Ngô Thủy Hoa lại đến nhà, đến đưa dưa hấu cho cô, nói là muốn hẹn cô đi leo núi.

Cái gọi là không có việc thì ân cần, phi gian tức có đạo.

Lúc này, Đường Mật đã rất chắc chắn về mục đích của Ngô Thủy Hoa.

Thì ra là có ý khác!

Coi cô là bàn đạp để hạ gục Thẩm Vệ Châu à.

Mơ hay lắm.

Đường Mật từ chối lời mời leo núi của Ngô Thủy Hoa.

Ngô Thủy Hoa không rời đi, cô ta phải kết bạn với Đường Mật, tự nhủ: “Em gái xinh đẹp, tính cách lại tốt như thế, làm biết làm việc, nếu thành người nhà với tôi thì tốt rồi.”

Đường Mật: “...”

Dụng ý này...

Buồn nôn quá!

Chỉ nghe Ngô Thủy Hoa nói tiếp: “Tôi có một người anh trai, là công nhân bình thường trong một nhà máy dệt, anh ấy siêng năng còn trung thực, anh ấy rất tốt với mọi người, còn có sẵn nhà cửa nữa, hay là tôi làm mai cho cô nhé?”

Cô ta biết rằng anh trai cô ta gần đây đang nhìn trúng con gái của một công nhân nhà máy thép, chỉ là gia đình hai bên đang ầm ĩ không vui.

Nguyên nhân chính là con gái Giang gia sống chết không đồng ý, anh trai cũng không muốn kết hôn, nhưng vì tin đồn nên khó có thể không kết hôn, gần đây hai nhà còn rơi vào bế tắc.

Mặc dù Đường Mật là người nông thôn, nhưng qua quan sát gần đây, cô ta cảm thấy cô gái này rất tốt còn trung thực, là một người đức hạnh, nếu anh trai cô ta lấy người như vậy, thì sau này có người hầu hạ mẹ già rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »