Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Tôi Được Hán Tử Cưng Chiều

Chương 54: nhanh chóng kiếm tiền

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh mắt Thẩm Vệ Châu lạnh lùng: “Không cần, đi ra ngoài ăn.”

Anh trở về phòng, thay quần áo sạch sẽ, sau đó đặt tay lên vai Trịnh Bân, kéo người đi ra ngoài.

Trịnh Bân chỉ cảm thấy xương vai mình sắp vỡ vụn.

Anh ta chọc tên ma vương này lúc nào đấy.

Tiểu Dương đang đi phía sau, lắc đầu với Đường Mật, thấp giọng cảnh cáo: “Không có tác dụng đâu, trưởng khoa của chúng tôi rất nghèo, không có tiền chi cho cô, cô tốt nhất bỏ cái suy nghĩ này đi.”

Đường Mật: “...”

Ẩn ý trong lời nói của Tiểu Dương tất nhiên Đường Mật nghe hiểu, Thẩm Vệ Châu không có tiền.

Anh không có tiền ư, hôm nay anh chi tiêu rất nhiều cho cô, Đường Mật cũng băn khoăn.

Cô phải nhanh chóng kiếm tiền.

Bởi vì Thẩm Vệ Châu không ăn ở nhà, cô nấu nhanh gọn lẹ, sau đó đẩy xe đạp trong sân đi tập luyện.

Nhưng mà không biết tại sao, cô ngồi lên xe, xiêu xiêu vẹo vẹo về phía trước, lúc muốn dừng lại thì không hoảng không sợ, bước đầu tiên là nắm chặt phanh, khi chiếc xe từ từ dừng lại, cô đáp xuống đất bằng một chân.

Đường Mật cảm thấy rất vui, cô thử thêm vài lần nữa, đèn đã sáng sẵn trên đường.

Khi Thẩm Vệ Châu về nhà, anh nhìn thấy cô gái dưới ngọn đèn đang đạp xe qua lại trên con đường, dưới ánh đèn đường mờ ảo, nụ cười của cô gái đặc biệt rạng rỡ, giống như vầng trăng sáng trên đầu, hướng về phía anh trong gió chiều từ từ mát mẻ.

Tiểu Dương khuyên anh nên tỉnh táo lại, đừng để bị cô lừa gạt, lần này cô đến là để lừa tiền lừa sắc, anh khịt mũi lạnh lùng trong lòng, một cô gái cười ngốc nghếch còn có thể lừa gạt anh?

Có phải cô đã đánh giá quá cao cô hay đánh giá thấp anh rồi chăng?

Anh bĩu môi khinh thường.

“Thẩm Vệ Châu, tôi biết đạp xe rồi.” Đường Mật vui vẻ như một đứa trẻ, phanh xe phía trước, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi nóng, dính vào khuôn mặt xih đẹp.

Sắc mặt anh vẫn lạnh lùng trong gió đêm, “Ngốc ngếch!”

Đường Mật cười nói: “Anh ngồi phía sau tôi đi, tôi trở anh về nhà.”

Giọng nói trầm ấm của anh vô thức nghiêm nghị nói: “Vừa mới học đi mà muốn bay?”

Cánh tay mảnh khảnh duỗi ra, lòng bàn tay ấn vào đầu xe, điều khiển xe đi về phía trước, Đường Mật thành thật đi theo anh trở về.

Thẩm Vệ Châu thấy xung quanh không có người, vì vậy anh nói với cô: “Sau này đừng tùy tiện cười với người ta.”

Thằng nhóc của Trịnh Bân rõ ràng có ý xấu với cô, không biết sau khi cảnh cáo có hữu dụng không?

Tên đó là một kẻ lăng nhăng, không có định nghĩa gì về người yêu, nhưng suy cho cùng thì anh ta cũng là nhân viên bán hàng, miệng lưỡi như bôi mật, đám con gái rất thích anh ta.

Đường Mật khó hiểu, “Đừng cười, chẳng nhẽ tôi lại khóc ư?”

Anh giễu cợt: “Cô khóc còn đẹp hơn nhiều.”

Đường Mật: “...”

Trở về nhà, Đường Mật đi tắm, lụa bông cô giặt ban ngày lúc này đã khô rồi, cô cầm đi mặc.

Thẩm Vệ Châu ngồi vào bàn ăn, nói với cô: “Ngày mai tôi có chuyến công tác, em ở nhà một mình nhớ cẩn thận.”

“Hả? Anh đi công tác ở đâu?”

Anh giải thích: “Đi đến tỉnh lỵ với người của bộ phận bán hàng, khi tôi đi vắng nhớ đóng cửa ra vào và cửa sổ, đừng về nhà muộn, không tùy ý mở cửa cho người khác, có việc gì thì đi tìm bà Tôn.”

“Được!”

Cuối cùng, Thẩm Vệ Châu nhìn cô, nhấn mạnh: “Đừng trêu hoa ghẹo nguyệt!”

“Tôi nào có?”

“Tóm lại, nếu cô không muốn bị tôi đuổi đi, cô nên chú ý đến lời nói và hành động của mình, tôi không chịu nổi bụi bẩn trong mắt.”

Đường Mật mím môi: “Hiểu rồi.”

Trong lòng cô có chút tức giận, trong mắt anh, cô vẫn luôn là một người phụ nữ như thế.

Ngày hôm sau Thẩm Vệ Châu rời đi, trước khi đi, anh cũng không quên đưa cho cô một ít tiền, phiếu thịt và phiếu đường mật.
« Chương TrướcChương Tiếp »