Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Tôi Được Hán Tử Cưng Chiều

Chương 53: muốn yêu đương?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phải phong lưu!” Trịnh Bân mỉm cười, đi tìm Thẩm Vệ Châu.

Đường Mật không ngờ mình lại ngu ngốc như vậy, thậm chí còn không học nổi đạp xe, còn trì hoãn thời gian của Thẩm Vệ Châu, Thẩm Vệ Châu uống vài ngụm trà rồi đi tắm, anh thích tắm nước lạnh, lấy một xô nước lạnh xả đầy bồn tắm.

Đường Mật bắt đầu nấu bữa tối, buổi trưa còn thừa cơm, bây giờ chỉ cần xào măng mà bà Tôn đưa cho bữa trước với dưa cải bắp là được.

Tiểu Dương và Trịnh Bân đều đến.

Đường Mật biết Tiểu Dương, song người còn lại thì cô không biết, đoán chừng bọn họ đều là đồng nghiệp trong nhà máy của Thẩm Vệ Châu, cô bận rộn mời bọn họ vào nhà uống trà, “Hai người chờ một chút, anh trai tôi đang tắm.”

Tiểu Dương nhìn chằm chằm Đường Mật một hồi, sau đó đi tới nhìn căn phòng nơi cậu ta ngủ lúc trước.

Kết quả là, cậu ta bắt đầu tự hỏi có phải đó có phải là cái cũi trước đó cậu ta ngủ hay không, gọn gàng ngăn nắp, mặt đất sáng bóng, cậu ta còn không dám giẫm lên, ngay cả rèm cửa rách một lỗ lớn cũng được khâu lại.

Cách sống của phụ nữ và đàn ông đúng là không giống nhau!

Tiểu Dương nhìn xung quanh không dấu vết, tự hỏi có phải mình đã đi nhầm phòng hay không.x

Dụi mắt, dụi mắt lần nữa.

Không sai.

Trên bàn ăn có đồ ăn, phòng bếp nồng nặc mùi khói, so sánh ra thì ngày tháng trước đó của cậu ta và Thẩm Vệ Châu đúng là không sống hẳn hoi, lúc ăn ở căng tin hoặc ăn ngoài, không để ý tiểu tiết.

Trịnh Bân nhìn Đường Mật thật kỹ, quả nhiên, đúng như cậu ta dự đoán, đúng là người đẹp duyên dáng.

Mức độ xinh đẹp đã vượt quá mong đợi của cậu ta.

Ngoại hình của cô là sự kết hợp giữa các đặc điểm trên khuôn mặt nổi bật thuần khiết và nữ tính, khi đôi mắt ấy khẽ liếc nhìn, như câu hồn mọi thứ.

Ngoại hình của Thẩm Vệ Châu rất được, nhưng tính cách quá lạnh lùng, nữ công nhân trẻ tuổi trong nhà máy chỉ có thể tránh xa.

Gien là một thứ tuyệt vời như vậy, ngay cả anh chị em trong nhà Thẩm Vệ Châu cũng có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành.

Nhưng Thẩm Vệ Châu lạnh lùng kín tiếng hơn nhiều.

Đường Mật hiền lành với nụ cười dịu dàng, còn trông rất ngoan ngoãn.

Là một kẻ độc thân, Trịnh Bân cảm thấy bây giờ là thời điểm tốt để nắm bắt cơ hội trở thành em rể của Thẩm Vệ Châu.

Anh ta và Đường Mật trò chuyện, chủ đề là vừa rồi cô học đạp xe, Đường Mật xấu hổ, “Đây là lần đầu tiên tôi đạp xe.”

“Lần đầu tiên mà được như vậy đã tốt lắm rồi, trước kia chị anh từng học mà tập mất nửa tháng mới đi được.”

“Hả? Thật sự có chuyện như vậy sao?”

“Thật mà, loại chuyện này vẫn phải từ từ, không thể vội vàng.” Trịnh Bân nói những lời tốt đẹp an ủi Đường Mật: “Anh nghĩ em thông minh như thế, đừng nản lòng”.”

Đường Mật mỉm cười gật đầu, Trịnh Bân vô tình bị nụ cười rạng rỡ của cô làm cho run rẩy, cứ như thế này, cảnh tượng này bị Thẩm Vệ Châu đi ra nhìn thấy, Thẩm Vệ Châu nghiến răng nghiến lợi đi tới, “Sao cậu lại ở đây?”

Người đàn ông vẫn mặc áo may ô và quần đùi, các góc cạnh sắc bén như dao, đôi đồng tử đen thẫm giống như tuyết không tan quanh năm, khi thân hình cao to kia áp sát gần, mang tới cho mọi người áp lực vô hình.

Đường Mật vốn đã cảm thấy áp lực, lo lắng anh vẫn còn tức giận, chán ghét cô quá ngu ngốc không học được đạp xe, vội vàng trốn đi, “Tôi đi nấu ăn, mọi người ở lại dùng bữa đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »