Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Tôi Được Hán Tử Cưng Chiều

Chương 50: Người của chú

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Vệ Châu nhìn bầu trời bên ngoài, “Buổi tối chúng ta hẵng học.” Bây giờ mặt trời nắng gắt quá.

“Tốt.”

Đường Mật đi tới đưa bộ đồ ngủ mới mua ra cho anh xem, mỉm cười hỏi anh: “Anh trai, tôi mặc cái này có đẹp không?”

Cô để tóc đen dài ngang vai, má đào và đôi môi đỏ, đôi mắt hươu đen sáng ngời, cô còn mặc màu đỏ tươi, như thể cô cũng là một cây mộc lan nở rộ trong đó.

Màu sắc trước mặt đúng là đủ kí©h thí©ɧ, không ngoa khi nói cô đẹp như tranh vẽ.

Vẻ mặt Thẩm Vệ Châu không được tự nhiên cho lắm, trông cứ như tảng băng, không hiểu gì là phong tình nói: “Ừ, cũng bình thường.”

Đồ ngủ thôi mà, cần gì phải vui như thế.

Đường Mật quả thực rất vui vẻ, cúi đầu sờ sờ vải mềm, “Đây là lần đầu tiên tôi nhận được quần áo mới kể từ khi đến thành phố, tôi rất thích nó.”

Vẻ mặt Thẩm Vệ Châu sững sờ trong chốc lát.

Đường Mật vui vẻ trở về phòng thay quần áo mới, mang đi tắm rửa rồi lại mặc.

Thẩm Vệ Châu chọn áo tay ngắn và quần dài cho cô, mặc kệ bảo thủ như thế nào, mặc ra sao, thì cô đều rất thích, quần dài mặc cũng được, mùa hè không dễ bị muỗi đốt, chất liệu này rất thoải mái nữa.

Có một nơi để giặt quần áo trong sân nhỏ bên ngoài, nước thoát ra sẽ chảy qua lỗ dưới tường đến mương thoát nước bên ngoài.

Cô đang phơi quần áo, Lý Bằng Bằng lại đến, nhóc con đúng là bé mập nhút nhát, còn đưa kẹo đường cho Đường Mật nữa, “Cánh gà chị nấu ngon lắm.”

Ẩn ý là: Tiểu Bằng rất thích nó, sau này chị hãy nấu nhiều nhé.

Đường Mật cười nhẹ: “Cảm ơn em.”

“Hoan nghênh em.”

Lý Bằng gãi đầu, chạy đi tìm Thẩm Vệ Châu trong nhà, trong nhà Thẩm Vệ Châu có một chiếc radio, nhóc con luôn thích nghe.

Thẩm Vệ Châu vỗ vỗ mông nhóc con, “Hôm qua cháu lại chạy lung tung sao?”

“Cháu...”

“Chú có nghe bà cháu nói rồi, chạy lung tung cẩn thận bắt cóc đấy, khi đó cháu hết chỗ để khóc.”

“Cháu không sợ.” Lý Bằng Bằng nâng cằm lên, vẻ bướng bỉnh và không hề sợ hãi.

Thẩm Vệ Châu nghĩ rằng nếu đây là con ruột của mình, anh có thể đánh nó đến mức sợ hãi.

Nhóc con thì phải đánh mới được!

Lý Bằng Bằng khẽ hỏi: “Bà nội cháu nói, chị gái xinh đẹp bên ngoài kia thật sự là em gái chú sao?”

“Không giống chú à?”

Lý Bằng Bằng gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Cháu cũng không biết, nhưng cháu rất thích chị ấy...”

Hai mắt Thẩm Vệ Châu mở to, anh khẽ vỗ vào mông nhóc con, “Nhóc con nghịch ngợm, cháu mới nhiêu tuổi hả? Cháu mà không học hành cẩn thận, thì sẽ giống kẻ vô công rỗi nghề trong phim!”

“Cháu nói, cháu thích cánh gà chị xinh đẹp nấu, vừa thơm vừa ngon!” Lý Bằng Bằng che mông vội vã tránh xa người nguy hiểm.

Thẩm Vệ Châu: “...”

Cánh gà rất ngon.

Anh vẫy vẫy tay gọi bé mập, Lý Bằng Bằng sợ hãi, lắc đầu không thể đi qua, Thẩm Vệ Châu: “Còn chưa nghe đài cơ mà?”

Lý Bằng Bằng Bằng miễn cưỡng đi qua, Thẩm Vệ Châu ấn đầu thì thầm: “Chị xinh đẹp kia là người của cháu, cháu phải giúp chú bảo vệ chị ấy, nếu có ai ở gần bắt nạt, thì cháu đến nói cho chú biết, sau này sẽ có lợi cho cháu.”

Khu vực này có rất nhiều nhà máy, có rất nhiều công nhân nam, đàn ông độc thân cũng nhiều, Đường Mật xinh đẹp, cười ngọt ngào, quá bắt mắt, anh không yên lòng cho lắm.

Lý Bằng Bằng gật gật đầu, vỗ vỗ ngực: “Chú Thâm, chú đừng lo lắng, người của chú là người của cháu...”

Còn chưa nói xong, lại bị Thẩm Vệ Châu tát vào đầu, Lý Bằng Bằng sững sờ, “...”
« Chương TrướcChương Tiếp »