Chương 46: như một con người!

Anh mở cửa để cho làn gió mát thổi vào, bình thường anh hay mở cửa ra rồi trải đệm lên đất, sau đó cứ thế mà ngủ thôi.

Đàn ông như anh thì không cần lo lắng mấy chuyện an toàn.

Thấy anh kiên quyết như vậy, Đường Mật cũng không nói thêm gì nữa, tắm rửa sạch sẽ, trở về phòng đóng cửa lại.

Trong phòng có một chiếc giường khung sắt duy nhất chưa đầy một mét, hôm nay cô đã nhiều lần cọ rửa nhiều lần, các góc xung quanh phòng đều không tha, ngay cả tường cũng bị cọ rửa.

Cô thực sự thích sạch sẽ, cái phòng tối ở Giang gia thật sự mỗi giây phút đều tra tấn tinh thần của cô.

Cho dù trước đây cô dọn dẹp thế nào, Giang gia vẫn luôn coi phòng tối như phòng rác.

Bởi vì họ không bao giờ đối xử với cô như một con người.

Kiếp trước sống ở Ngô gia cũng vậy, ngay khi Ngô Chính trở về, hắn ta đá cô ngủ trên mặt đất, như thể nhìn cô nhiều hơn sẽ làm bẩn mắt hắn ta.

Khi được sống lại, cô thường nói với bản thân, là người thì phải nhìn về phía trước, những ngày tháng sau này sẽ tốt hơn thôi.

Chiếc giường đến lúc này đã khô rồi, nhưng không có chiếu, cô trải tấm vải thô mà cô đã mang theo với vài miếng vá.

Không có gối, cô sử dụng đệm sách, khi sống ở nông thôn thường dùng dạ đặt dưới chiếu coi như gối đầu.

Sau khi làm xong mọi chuyện, cô nằm xuống đi ngủ.

Giờ phút này, cô cảm thấy trái tim mình đã lắng xuống.



Tuy nhiên, không lâu sau khi nằm xuống, có tiếng gõ cửa...

Thẩm Vệ Châu không nghe thấy tiếng quạt quay trong nhà, vì vậy anh đặc biệt đến gõ cửa nhắc nhở.

Đường Mật bên trong: cha cô không thèm để ý mấy cái này, nhưng mà anh lại rất quan tâm!

Trong bóng tối, khóe miệng cô lặng lẽ cong thành một vòng cung nông.

Đến đây với anh có lẽ là điều tốt nhất cô đã làm!

Cô âm thầm bật công tác.

Quạt thổi tới gió mát thật sự thoải mái.

Tuy nhiên, cô đã bật hẹn giờ và tự động dừng lại vào giữa đêm.

Tiết kiệm năng lượng!

Ngày hôm sau, cô dậy sớm để làm bữa sáng cho anh, nhưng đột nhiên nhận ra rằng không có gì để nấu trong bếp, thậm chí trong hũ gạo còn không có gạo.

Đây là thói quan từ kiếp trước.

Cô cần chăm chỉ hơn.

Thẩm Vệ Châu dậy sớm hơn cô, sau khi đi luyện quyền về, anh tiện tay mua bữa sáng cho cô, đó là bánh nướng bánh hấp và sữa đậu nành từ cửa hàng ăn sáng của Du Huân ở ngã tư trên phố.



Sữa đậu nành được đóng gói trong lọ men vẫn còn rất nóng.

Đường Mật đã quá lâu không nhận được sự quan tâm và chăm sóc từ người khác, cảm xúc dâng trào trong lòng cô.

Cô chịu đựng vị chua trên chóp mũi ăn sáng, Thẩm Vệ Châu nói hôm nay anh nghỉ phép, anh có thể đưa cô đến khu phố để làm quen với môi trường.

Anh hỏi cô: “Cô có thể đi xe đạp không?”

Đường Mật lắc đầu, nhanh chóng nói: “Nhưng tôi có thể học.”

Anh vô cảm gật đầu.

Đường Mật rất vui vẻ, ngọt ngào cảm ơn anh.

Thẩm Vệ Châu thấy cô cười thì chay mày: “Đừng cười với tôi.”

Đường Mật lập tức ngừng cười, ngâm nga, lần sau cô lại cười tiếp.

Thẩm Vệ Châu quá chán ghét vị hôn thê của mình.

Thẩm Vệ Châu chở cô ra ngoài.

Kỹ năng đạp xe của anh rất vững, Đường Mật ngồi vững vàng sau lưng anh, không cần phải sợ hãi chút nào, cô không dám túm lấy quần áo của anh, chỉ dám dùng tay chống đỡ các tư thế khác.

Vùng ngoại ô của tỉnh lỵ thực sự khá xa xôi, nhưng có một số làng và thị trấn xung quanh.