Chương 41: cuối cùng vẫn giữ cô!

Nhưng nếu những suy nghĩ mê tín dị đoan còn không thể chấp nhận, thì làm sao cô có thể giải thích việc bản thân sống lại chứ?

Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, anh nói tiếp: “Tôi có thể tạm thời cho cô ở nhờ, nhưng sau này cô phải thành thật ôn tập ở nhà, chuẩn bị cho kỳ thi năm sau, những vấn đề khác cứ để tôi lo, cô có làm được không?”

Đường Mật lên tiếng, thật sự muốn tự mình giải thích vài câu, nhưng giải thích là che đậy.

Nhỡ đâu anh thấy thái độ nhận sai của cô, rồi cảm thấy hối hận thì sao?

Sau vài hơi thở, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi có thể làm được.”

Thẩm Vệ Châu cũng đoán được cô sẽ ngoan ngoãn thỏa hiệp, “Vậy thì đi thu dọn đồ đạc rồi đi theo tôi.”

Đường Mật lập tức nhảy dựng lên nói với Du Huân.

Thẩm Vệ Châu lắc đầu, cuối cùng vẫn còn nhỏ, cô không hiểu chuyện, đành phải dạy.

Bây giờ an ninh bên ngoài rất hỗn loạn, lần này cô may mắn, vậy nếu có lần sau thì sao? Vì cô quyết tâm ở lại tỉnh lỵ, anh không thể một mình đứng nhìn.

Ông cô đã bị què vì đã cứu ông anh, bản thân đâu thể vì tình huống này mà bỏ mặc cô chứ.

Nếu cô đi học đại học, có thể coi như trả hết ân tình mà nhà Thẩm nợ nhà họ Đường, hôn nhân sắp đặt chết tiệt kia cũng có thể bị hủy bỏ!

Du Huân cũng sợ hãi khi nghe Đường Mật nói về chuyện vừa xảy ra, nhưng may mắn là Thẩm Vệ Châu đã kịp thời phát hiện, “Em tạm thời sống với anh trai đi, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau, con gái ra ngoài một mình không an toàn lắm đâu.”



“Ừm, cảm ơn chị Huân.” Đường Mật chân thành cảm ơn Du Huân, may mắn thay, cô đã gặp được những người tốt ngay từ ngày đầu tiên đến đây.

Xem ra cô cũng không xui xẻo cho lắm!

Cô tạm biệt Du Huân, cầm túi sách và hành lý đi ra ngoài tìm Thẩm Vệ Châu.

Thẩm Vệ Châu thấy vốn cũng chẳng to khỏe bao nhiêu, cầm đống đồ thôi cũng mệt, vì vậy anh chuyển sang mang cặp sách hộ cô.

Đường Mật ngọt ngào cảm ơn: “Cảm ơn Thẩm Vệ Châu, anh thật tốt.”

Thẩm Vệ Châu lại cúi gằm mặt, “Sau này đừng cười như thế này với đàn ông.”

Đường Mật khó hiểu: “Với anh cũng không được sao?”

“Đúng.”

“Tại sao?”

“Không có tại sao?”

“Nếu anh không nói lý do, vậy lát nữa tôi vẫn sẽ cười.”

“Có gì mà buồn cười?”



“Bởi vì tôi rất vui khi được gặp anh!”

Có thể là do kiếp trước và kiếp này giúp đỡ cô, Đường Mật sẽ cảm thấy thoải mái ngay khi nhìn thấy anh, mặc dù thái độ của anh luôn lạnh lùng.

Lỗ tai Thẩm Vệ Châu nóng đến khó hiểu.

Chắc chắn cô là tra nữ, còn cười ngọt ngào đến như này nữa.

Cười thôi cũng phạm quay!

Thuần khiết và ngọt ngào, không có một chút tạp chất, sự tê dại đập vào hốc tim khiến biểu cảm của anh không được tự nhiên.

Tuy nhiên, anh vẫn kiên trì.

Anh luôn có khả năng tự chủ mạnh mẽ.

Căn nhà gỗ không quá lớn, bên trái bên phải khoảng năm mươi mét vuông, có hai phòng ngủ, có một phòng khách nhỏ để ăn, phòng bếp ở bên trái cửa ra vào, phòng tắm ở phía sau.

Khi Thẩm Vệ Châu mới đến, nơi này rất chật chội, mái nhà bị dột, cửa sổ bị nứt, tường đầy cỏ, có rất nhiều mạng nhện.

Nhưng anh thích loại môi trường sống này, tự do và không cần phải chen chúc với cư dân trong ký túc, vì vậy anh đặc biệt cải tạo căn nhà, sống tại đây từ lúc ấy.

Ban đầu, Tiểu Dương sống với anh, khi Tiểu Dương mới vào nhà máy, cậu ta sống trong ký túc xá đơn và chen chúc với những công nhân trẻ khác.