Chương 34: Tìm Kiếm Sự Ấm Áp

Nếu không phải vì sợ hãi, cô thậm chí còn muốn hét lên ngoài cửa sổ xe.

Xe không đi thẳng, nên cần phải rẽ hai vòng, sau một lượt, Đường Mật ngồi bên cửa sổ mang theo tất cả đồ đạc rồi ngủ, cho đến khi người soát vé nói cô đến trạm thì cô mới tỉnh lại.

Cô đi đến nhà máy chung vạn năng duy nhất ở ngoại ô phía đông, tìm được phòng liên lạc, “Chú, cháu muốn tìm một đồng chí tên là Thẩm Vệ Châu, anh ấy có ở trong nhà máy không?”

“Cháu là ai?” Chú bảo vệ cầm kính đọc sách nhìn Đường Mật, người ăn mặc đơn giản và nhỏ nhắn hỏi.

Cô bé này trông rất đẹp, trông như quả đào mơn mởn trong mùa hè này.

Đường Mật đội mũ trên đầu, nhưng không giấu được sự xinh đẹp của cô dưới vành nón, giọng nói rất ngọt ngào và mềm mại, “Cháu là em gái anh ấy ở quê, cháu đến thăm anh ấy mấy hôm.”

Chú bảo vệ không hề nghi ngờ về cô, một cô nhắn như vậy, hình như cô vẫn còn là học sinh, không có lý do gì để nói dối anh, “Ồ, hôm nay Vệ Châu đang nghỉ ngơi, có ở nhà đấy.”

“Có phải anh ấy ở ký túc xá không?”

“Đúng vậy, nhà máy của chúng tôi đã kín chỗ, nhưng cậu ấy không chê, cậu ấy sống ở một căn, đi qua hai con đường này là cháu có thể nhìn thấy ký túc xá.”

Chú gác cổng chỉ về phương hướng kia, nói địa chỉ cụ thể, bảo Đường Mật tìm.

Sau khi Đường Mật cảm ơn chú bảo vệ, cô nhanh chóng đi qua đó.

Khu ký túc xá nhà máy rất dễ tìm.



Tòa nhà ống mới được xây dựng, đằng sau là mấy cái nhà gỗ, trông hơi cũ và sân nhỏ.

Đường Mật tìm kiếm xung quanh cuối cùng cũng gặp anh.

Thẩm Vệ Châu đang rửa xe đạp.

Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo may ô trắng, bên dưới mặc quần ngụy trang, cánh tay màu lúa mì trần với cơ bắp cánh tay mạnh mẽ.

Một chiếc áo may ô trắng mỏng dường như không thể che lấp những hành động của anh.

Lúc này, thời tiết ngoài trời vẫn còn nóng, hơi nóng vẫn chưa giảm, đầu anh đổ mồ hôi, cả người cũng toát lên những tầng nước sáng bóng, hoocmoon nam tính bùng nổ.

Đường Mật đỏ mặt vì vội vàng, cô giơ cánh tay trắng nõn gầy gò lên lau mồ hôi trên trán, vội vàng chạy tới, hét lên: “Thẩm Vệ Châu...”

Thẩm Vệ Châu đang giẫm lên đôi dép xỏ ngón cao su màu xanh trên chân, tập trung cọ rửa xe đạp, lúc đầu nghe thấy giọng nói của Đường Mật, anh còn trong trạng thái mê man, sau đó ngẩng đầu lên không tin.

Vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Vệ Châu sững sờ, anh đứng dậy hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

Đôi mắt hươu to và sáng của Đường Mật chớp chớp, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Tôi đến đây nhờ vả anh.”

Thẩm Vệ Châu cau mày, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái, nghĩ đến chuyện xảy ra trên đường phố trong thành phố ngày hôm đó, trong lòng cảm thấy tắc nghẽn, lại ngồi xổm xuống rửa xe, lạnh lùng nói: “Cô đến từ đâu thì quay về đi, chỗ tôi không cho đồng chí nữ ở lại.”

Đường Mật biết Thẩm Vệ Châu không quan tâm cô vì hiểu lầm chuyện lúc trước, nhưng bây giờ người duy nhất cô có thể tìm đến chính là anh, cô đành nói: “Thẩm Vệ Châu, tôi thật sự không có nơi nào để đi, cha mẹ không coi tôi như con gái, giờ ông ta đang hận tôi đến tận xương tủy, nếu tôi còn ở lại đó, bọn họ sẽ ăn cả xương, có thể cho tôi ở nhờ một thời gian không, tôi có thể làm việc, sẽ không ăn không ngồi em sẽ không ăn thịt anh một cách vô ích, và chuyển đi ngay khi em ổn định.”