Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Tôi Được Hán Tử Cưng Chiều

Chương 12: Giả Vờ Là Trò Của Cô

« Chương TrướcChương Tiếp »
nhóm dịch: bánh bao

Tiền Xảo Anh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hừ, còn nhắc đến tình cảm? Nói hay hơn cả hát, thứ tình cảm này không phải thứ muốn tính toán sao thì được vậy, bà sinh ra một tên ngốc, cho rằng trên đời này mọi người đều ngốc nghếch như con gái bà sao?”

Sao có thể nhịn được chứ

Lương Diễm Thu xoa tay muốn cùng Tiền Xảo Anh đánh nhau, bị Giang Khải Hoa gắt gao giữ chặt, “Diễm Thu, bà mau bình tĩnh, đừng quên hôm nay chúng ta tới đây làm gì?”

Bọn họ trước tiên phải đưa con ranh kia về đã, sau này muốn tính sổ như thế nào thì tính sổ thế đó!

Đường Mật thật muốn vỗ tay cho dì Tiền, miệng lưỡi lợi hại, không hổ là người phụ nữ có thể chửi lâu nhất nơi này!

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Đường Mật vừa nhàn nhã ăn đậu phộng, vừa tùy ý thưởng thức vẻ mặt bực bội của Lương Diễm Thu lúc này, tâm tình sung sướиɠ.

Tiền Xảo Anh cũng không sợ cứng rắn với Lương Diễm Thu, thím ta chưa từng đánh nhau thua ai.

Nhưng mà lúc này Lương Diễm Thu đã dần dần tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía Đường Mật, lại thay đổi khuôn mặt tươi cười rạng rỡ: “Mật Mật, cùng dì về nhà, những người này không có hảo tâm, chúng ta cho dù có cái gì không phải, thì cũng là người một nhà, chẳng lẽ người ngoài còn có thể chăm lo cháu cả đời sao?”



“Đi thôi, bữa tối sắp nguội mấy, hôm nay có đùi gà có cá, vốn dành riêng cho cháu đấy.” Lương Diễm Thu liên tục khuyên nhủ, ra tay kéo Đường Mật.

Giang Khải Hoa đã có chút không kiên nhẫn nhìn chằm chằm Đường Mật, nếu như có thể, ông ta muốn tát một phát cho con ranh chết tiệt này biết.

Đường Mật trong lòng cười thầm, không dấu vết né tránh móng vuốt Lương Diễm Thu duỗi tới, ngoài miệng bắt đầu nói: “Dì tốt thật đấy, có điều từ sau khi tôi đến đây làm người giúp việc, dì đã lâu không nấu cơm, tay nghề khẳng định không tốt bằng dì Tiền.”

Nụ cười trên mặt Lương Diễm Thu cứng đờ.

Đường Mật nhìn về phía Giang Khải Hoa, mềm giọng gọi: “Ba, ba nói xem con nói có đúng không?”

Một tiếng này trực tiếp khiến Giang Khải Hoa chấn động, Lương Diễm Thu cũng kinh hồn nhảy dựng lên, “Mật Mật, cháu đừng kêu bậy, ba cháu ở nông thôn đấy! Nơi này nào có ba cháu!”

Đường Mật vươn tay: “Nếu ông ấy không phải là ba tôi, vậy một năm nay tôi vì cả nhà các người làm trâu làm ngựa cũng nên thanh toán hết nhỉ!”

Lương Diễm Thu cảm thấy đây quả thực là chuyện cười lớn: “Sao cháu có thể nói như vậy, sau khi cháu đến thành, là chúng ta cho cháu ăn cho cháu mặc cho cháu ở, còn cho cháu đi học...”

Đường Mật cười ha hả, “Lúc tôi ở nông thôn có thể ăn có thể uống được hơn bốn mươi cân, từ khi tới nơi này làm trâu làm ngựa cho nhà mấy người, tôi trực tiếp gầy đi năm cân, ăn đồ thừa của cả nhà mấy người, ban đêm ngay cả làm bài tập cũng không cho tôi dùng đèn, hàng ngày còn phải chịu đựng mấy người nhục nhã tôi.”

Nói tới đây, tâm tình Đường Mật không khống chế được, cổ họng nghẹn ngào, “Nhưng lúc trước. Là các người cầu xin tôi đến thành, các người nói xem rốt cuộc muốn cái gì?”
« Chương TrướcChương Tiếp »