Nhóm dịch: Uất Kim HươngMai Tinh là nữ chính trong quyển sách này, về sau sẽ thành đôi với Lâm Tri Thanh.
Tác giả miêu tả cô ta là một cô gái dịu dàng, ôn nhu, hiểu chuyện và là con người ngay thẳng.
Người trong thôn cơ bản đều thích Mai Tinh, bởi vì cô ta lấy việc giúp người làm niềm vui, thiện lương vô tư.Nhìn thấy Cố Giai Tuệ đặt gậy ở trên cổ Mai Linh, Mai Tinh sửng sốt: "Giai Tuệ, hai em cãi nhau à? Hai em thân thiết nhất mà, sao đột nhiên lại… Linh Linh nó ăn nói bộc trực vậy thôi, chứ thật ra trong lòng rất quan tâm em."Cố Giai Tuệ nhìn Mai Tinh, không biết con người Mai Tinh rốt cuộc là tốt hay xấu, nhưng cô biết Mai Tinh rất coi trọng danh tiếng."Chuyện khác tôi không muốn nói tới, hôm nay tôi chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình.
Tôi biết nhà các người cũng không giàu có gì, trong khoảng thời gian ngắn không lấy ra được bao nhiêu.
Thôi thì thế này đi, tôi chỉ có hai yêu cầu.
Một, lấy lại tất cả những thứ còn lại.
Hai, các người đưa cho tôi một trăm đồng, chuyện này kết thúc tại đây."Mai Linh không thể nào giả bộ được nữa, giận dữ nói: "Cô thèm tiền đến phát điên rồi à! Mấy thứ này đều là của tôi, mắc cái gì phải đưa cho cô? Vả lại tôi lấy đâu ra một trăm đồng chứ? Cố Giai Tuệ, uổng công tôi bình thường đối xử tốt với cô!"Cố Giai Tuệ hơi dùng lực đè gậy xuống, nhẹ nhàng cười nói: "Cô tốt với tôi? Sao không trả đồ cho tôi?"Cố Giai Tuệ quay đầu nhìn về phía Mai Tinh: "Đồng chí Mai Tinh, người trong thôn đều nói cô tốt tính, hôm nay tôi đành phải nhờ cô giúp tôi đòi lại quyền lợi của mình.
Trước đây Mai Linh mượn tiền tôi lúc nào cũng lấy cớ là mượn giúp nhà cô, khi thì mẹ cô đổ bệnh cần tiền, khi thì cô muốn mua giày mới cần tiền, lần nào tôi cũng cho mượn hết.
Bây giờ nếu như không trả tiền cho tôi, cũng không trả đồ cho tôi, các người phải lấy áo khoác đắt tiền trong nhà ra đây, còn có con heo các người nuôi trong sân để gán nợ.
Mà nếu như không được nữa thì chúng ta đi tìm đại đội trưởng!"Đại Oa lập tức bắt nhịp: "Chúng ta đi tìm đại đội trưởng!"Tiểu Oa cũng thuần thục hô lên: "Chúng ta đi tìm đại đội trưởng!"Hai đứa trẻ dõng dạc hùa theo khiến Cố Giai Tuệ buồn cười muốn chết nhưng cũng ráng nhịn lại.Sắc mặt Mai Tinh u ám, cô ta là một người vô cùng sĩ diện.
Huống chi người trong thôn mà biết chuyện này thì Lâm Tri Thanh sẽ nhìn cô ta thế nào, liệu có còn đối xử tốt với cô ta nữa không?Im lặng mấy giây, Mai Tinh nói: "Được, trước tiên trả lại đồ cho cô, còn tiền thì tôi phải thương lượng với mẹ tôi một lát."Cuối cùng Mai gia trả lại toàn bộ đồ vật, bên cạnh đó chung thêm cho Cố Giai Tuệ một trăm đồng.
Cố Giai Tuệ đếm tiền xong thì vui vẻ dắt theo hai đứa nhỏ trở về nhà.Mai Linh ghé vào đầu giường khóc nức nở, Mai Tinh mặt mày nặng nề đứng ở bên cạnh, nghĩ đến ánh mắt hiện rõ vẻ tán thưởng của Lâm Tri Thanh mỗi lần nhìn Cố Giai Tuệ, giọng cô ta lạnh lùng: "Cố Giai Tuệ xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có ngày nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn và không còn ở trên đời này nữa, em mới không bị cô ta khi dễ."Mai Linh ngước cặp mắt sưng đỏ lên: "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Ý chị là sao?"Mai Tinh nói với vẻ ẩn ý: "Ai biết được, con người ta ăn ngũ cốc hoa màu mà sống, động một tí là lội xuống đất, hơi một chút là leo lên núi, chuyện ngoài ý muốn rất có khả năng xảy ra.
Thôi bỏ đi, chị bận một lát, em hôm nay làm cha mẹ giận lắm đấy, nhưng cha mẹ vẫn thích em nhất, nói em có khả năng lấy lại đồ và tiền dễ như trở bàn tay."Mai Linh ngẩn người, suy nghĩ muốn gϊếŧ ch.ết Cố Giai Tuệ ngày càng mãnh liệt..