Chương 9: Dì Khóc

Editor: Tô Nhi

—----------------

Trên bàn ăn bày tùy ý bảy tám bức tranh, trong số đó cô còn nhìn thấy một người đàn ông đã hai màu tóc, nếu gặp người này ngoài đời, Kiều Lộ còn có thể gọi ông ta bằng bác.

Kiều Lộ cảm thấy mình hít thở không thông, cô cảm thấy mọi thứ như đang dồn vào mình, thậm chí lúc này, Kiều Lộ còn có ý định muốn quay lại về quễ, ít nhất ở đó sẽ không có ai giục cô kết hôn!

“Chị, em nghĩ vẫn là không nên, cho dù em có gả cho người thành phố thì hộ khẩu em vẫn ở quê, không thể dời lên đây được. Suy cho cùng thì em vẫn là người nhà quê.”

Ở thập niên 80, việc chuyển hộ khẩu là hết sức khó khăn! Đặc biệt là việc từ hộ khẩu nông thôn chuyển lên thành phố. Việc này có thể nói còn khó lên trời, không phải cứ gả cho người thành phố là chuyển hộ khẩu được. Ít nhất ở những năm 80, cách này là không được.

Kiều Yên không vui mà kéo người ngồi xuống: “Kia, sao có thể giống nhau! Gả cho người thành phố có thể ở đây sinh hoạt cả đời, việc chuyển hộ khẩu có thể từ từ nghĩ biện pháp, nhưng nếu không gả chồng, em cả đời này đừng nghĩ rời khỏi nông thôn!”

Kiều Yên đối với nông thôn có thể nói là bài xích tuyệt đối, căm hận tận xương tủy!

Mọi người đều nói, “Hoàng đế yêu con trưởng, bá tánh thương con út” câu này tuyệt đối không sai. Nhà họ Kiều có ba anh em, Kiều Yên là chị hai cơ hồ như một người trong suốt ở nhà.

Anh cả là con trai trường, cha mẹ đặt kỳ vọng ở anh ấy rất cao.

Kiều Lộ là con út trong nhà, lớn lên lại có diện mạo xuất chúng, bởi vì lớn lên xinh đẹp, mà mọi người trong thôn nói nhà bọn họ ổ gà mà đẻ ra phượng hoàng, thậm chí ba mẹ còn không cho Kiều Lộ làm việc nhà, coi cô như bảo bối mà cung phụng.

Nửa tháng trước, lúc Kiều Yên dẫn Kiều Lộ vào trấn, hàng xóm còn nghĩ đây là người từ thành phố khác tới, trừ bỏ ăn mặt có chút quê mùa, còn lại thì, làn da trắng nõn, mặt nhỏ tinh xảo, nhìn chỗ nào giống người nông thôn!

Kiều Yên từ nhỏ đã không thể thoải mái mà sống, trừ bỏ phải ôm đồm công việc trong nhà, còn phải chăm sóc em gái nhỏ. Trước khi Kiều Lộ lên năm, Kiều Yên thậm chí còn phải dẫn em gái theo chị đi học. Nếu nói Kiều Yên là một nửa mẹ của Kiều Lộ cũng không hề sai.

Sinh ra trong một gia đình nghèo khó bất công như vậy, nếu không phải Kiều Yên tự nỗ lực vươn lên, đời này chỉ có thể ở trong nông thôn khổ cực.

Kiều Yên cảm tạ cha mẹ vì không giống như những hộ gia đình nông thôn khác mà bức bách không cho chị đi học, lại căm hận nơi đây mang đến cho chị những khổ cực. Chính những khổ cực ấy đã làm bệ đỡ cho sự thành công của chị bây giờ, nhưng chị một chút cũng không cảm ơn nó, chị liều mạng cũng muốn thoát khổ những cực khổ này.

Hồi ức xưa ùa về, bất giác Kiều Yên rơi nước mắt, chị xoa xoa đôi mắt để mình không khóc, như nước mắt cứ như thế tuôn rơi.

Kiều Lộ cùng Lưu Hiểu Hồng thấy Kiều Yên đột nhiên rơi nước mắt thì bị dọa đến ngốc, ngay cả Kiều An cũng luống cuống không biết làm sao nhìn về phía dì của nhóc.

“Mẹ, dì khóc.” Cậu nhóc nghĩ sao nói vậy, thấy cái gì liền nói cái đó, nhưng thật ra lại làm cho những người lớn ở đây xấu hổ.

Kiều Lộ xoa đầu nhỏ của con trai, theo bản năng liếc mắt ra ngoài cửa. Nếu anh rể mà thấy, chắc là nghĩ cô khinh dễ Kiều Yên.

Nhưng Kiều Lộ không am hiểu nhất là dỗ dành người khác. Khi còn nhỏ, ba mẹ cô bận công việc nên giao cô cho ông bà, ông bà là người lớn đương nhiên sẽ không khóc, cô cùng các bạn của mình cũng không khóc, thế cho nên cô thật sự không có kinh nghiệm dỗ người khác.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Kiều Yên chính là Iron Man chính hiệu, chị hai là một nữ cường nhân, có thể đánh thắng một người đàn ông, có thể dẫm chết một con gián, lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Năm tuổi chị có thể cõng cô lên núi cắt rau dại cho heo ăn, bảy tuổi chị có thể ôm đi học.

Chị là một nữ cường nhân, chị giống như một người máy sẽ không khóc cũng không oán trách.

Nhưng hiện tại, chỉ vì cô không đồng ý kết hôn mà chị lại khóc.

Cái này làm Kiều Lộ có chút bối rối, chân tay cô luống cuống, một cử động cũng không dám.

“Không có việc gì.” Kiều Yên hít hít cái mũi, vuốt vuốt bàn tay của Kiều Lộ, tuy cha mẹ bất công, nhưng chị lại không hận đứa em út này chút nào.

Khi còn nhỏ, cha mẹ có đồ ăn ngon đều đem cho em gái, không thì nghĩ đến anh trai. Cuối cùng, phải nhờ em gái nhắc nhở, thì người trong nhà mới nhớ đến người con thứ hai là chị.

Nhưng trong nhà đã phân xong hết rồi, nhớ đến chị còn có lợi lộc gì?

Cuối cùng, cũng là Kiều Lộ đau lòng cho chị mình, đem đồ ngon chia cho chị một nửa.

Rốt cuộc vẫn là chị em thâm tình, Kiều Yên vĩnh viễn không hận cô được.

“Kiều Lộ, ở trong thôn điều kiện gian khổ, không phải em không biết. Em không phải viết thư cho chị nói bọn lưu manh trong thôn quấy rối em hay sao, bằng không sao chị lại phí công đưa em vào thành? Em thì hay rồi, còn chướng mắt người này người kia. Em nói xem, một người nông thôn như em, sao lại kén chọn kiều này.”

Kiều Lộ vẻ mặt xấu hổ, bất đắc dĩ nói: “Em…Em cũng không biết.”

“Kiều Lộ, em nghe chị, không thích thì chịu đứng một chút là tốt thôi, lâu rồi thì quen, không cần tướng mạo chỉ cần tình cách tốt là được rồi.”

Chịu đựng? Cô cũng không phải là Ninja rùa, bắt cô chịu đựng thì không bằng gϊếŧ cô luôn đi!