Chương 46: Vương Bân Tìm Tới Cửa

Editor: Tô Nhi

—---------------

“Kiều Lộ đâu, kêu cô ấy ra đây!” Vương Bân thở phì phò, nghiễm nhiên là chạy vội đến đây. Anh ta hướng mắt nhìn vào phía trong, bộ dạng hung thần ác sát mà lườm vợ chồng Kiều Yên.

Kiều Yên nhìn anh ta, lên tinh thần cảnh giác, “Cậu tới đây tìm em gái tôi làm cái gì?”

Đôi mắt nhỏ của Vương Bân híp lại, anh ta cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói chuyện, “Cô ấy muốn kết hôn?”

Kiều Yên nhíu mày, “Vấn đề này hình như không có liên quan gì đến cậu thì phải?”

Em gái chị thiếu chút nữa bị người trước mắt hại chết, Kiều Yên một chút sắc mặt tốt cũng không muốn cho Vương Bân.

“Không có liên quan? Sao lại không có liên quan được , tôi còn chưa đồng ý chia tay với cô ấy!”

Kiều Yên hừ lạnh, “Không đồng ý? Nếu không đồng ý thì mấy hôm trước cậu đi đâu, hiện tại lại đến đây kêu không đồng ý? Chậm rồi!”

Vương Bân bị lời này của Kiều Yên chọc tức, anh ta bước lên một bước làm tư thế muốn đánh người, Viên Giang Hà đổi sắc mặt, đẩy anh ta ra, “Anh muốn làm gì!”

Viên Giang Hà tuy không cao lớn như Từ Hải Châu, nhưng hiện tại anh cũng đã cao đến một mét bảy lăm, lại thêm khí chất của chủ nhiệm, làm cho Vương Bân cho dù có hùng hổ cũng thấy sợ hãi.

Vương Bân lui về sau nửa bước, anh ta ngước cằm lên ra vẻ ngang ngược hống hách, “Chuyện này không liên quan đến mấy người. Tôi đến tìm Kiều Lộ, các người bảo Kiều Lộ ra đây!”

Kiều Yên chán ghét trừng mắt nhìn anh ta, “Em ấy không có ở đây, về sau cũng không ở đây.”

“Không ở? Cô ấy không ở đây thì có thể đi đâu?” Đừng tưởng anh ta không biết, Kiều Lộ là dân quê, ở thành phố Lê An này, nơi Kiều Lộ có thể ở chính là nhà của chị gái. Kiều Lộ không ở đây thì có thể đi chỗ nào?

“Về quê.” Kiều Yên nói.

“Không có khả năng, cô ấy đã lên thành phố sao có khả năng quay lại nông thôn!”

Sự chán ghét trong mắt Kiều Yên càng thêm nồng đậm, “Tại sao không thể về? Đã nói về chính là về, tôi nói cho cậu biết, về sau cách em gái tôi ra xa một chút! Em ấy đã kết hôn rồi!”

“Cái mông này! Mới có mấy ngày đã đi lãnh chứng, đào đầu ra?”

Mấy ngày trước đó, Vương Bân không tìm đến Kiều Lộ là có lí do. Anh ta vẫn luôn cho rằng điều kiện của mình tốt, vừa có tiền vừa có chỗ dựa. Một nữ nhân ở nông thôn như Kiều Lộ sao có thể cự tuyệt được người có điều kiện tốt như anh ta, không qua mấy ngày nữa, cô sẽ hối hận mà quay lại tìm mình.

Anh ta đương nhiên rất tự tin. Mấy ngày hôm nay, anh ta đang ngồi ở nhà chờ Kiều Lộ chạy đế xin lỗi mình.

Không nghĩ tới, vừa lúc tan tầm, anh ta nghe được tin Kiều Lộ muốn kết hôn!

Vương Bân chỗ nào có thể ngồi yên. Anh ta gấp gáp chạy đến đây để hỏi cho rõ ràng, nhưng lại không ngờ tới, người không có ở đây!

Sẽ không phải bỏ trốn cùng nam nhân khác rồi đó chứ!

“Đúng vậy, là hôm nay. Sáng nay em gái tôi đã đi lãnh chứng rồi.”

Vương Bân không tin mà nhìn chằm chằm Kiều Yên, mắt anh ta đỏ ngầu, “Không, không thể có chuyện đó được!”

Kiều Yên cười nhạo một tiếng, đem cửa đóng lại, “Tin hay không thì tùy.”

Ngoài cửa, Vương Bân hung hăng đạp vào cửa, đất xung quanh cũng rung lên một chút.

“Lại đá nữa tôi báo công an!” Viên Giang Hà uy hϊếp.

Cũng may tên Vương Bân này chỉ thích bắt nạt kẻ yếu. Tiếng động ngoài cửa dừng lại, không lâu sau truyền tới tiếng bước chân đi xa.

Cuối cùng trong nhà cũng khôi phục lại sự yên tĩnh. Viên Giang Hà bực bội, “Chị Lưu sao lại đem loại người này giới thiệu cho Kiều Lộ.”

Kiều Yên cầm chổi quét cửa nhà, “Biết người, biết mặt chứ không biết lòng. Lúc trước không phải vì coi trọng điều kiện của cậu ta sao, còn giúp cho Kiều Lộ có một công việc, ai ngờ tên này lại là cái tên hỗn đản.”

“Em nói như vậy, anh nhưng thật ra rất lo lắng Kiều Lộ.” Từ Hải Châu cũng không phải chỉ quen biết mới mấy ngày sao?

Kiều Yên dừng một chút, trong đầu hiện lên khuôn mặt Từ Hải Châu, chị lắc đầu, “Kia, vẫn là không giống nhau, chỉ bàn về tướng mạo thôi, thì Vương Bân cũng không thể so với Từ Hải Châu rồi!”

Không biết vì sao, nhưng chị vẫn cảm thấy, Từ Hải Châu không giống như Vương Bân.

“Kia, ai biết được, sao có thể trông mặt mà bắt hình giống.”

Trước đây là Kiều Yên sầu, bây giờ đổi lại là Viên Giang Hà lo lắng.