Chương 39: Núi Quà Tặng

Editor: Tô Nhi

—---------------

Hàng xóm vây quanh lại, đều đứng ở ngoài cửa sổ nhà Kiều Yên nhìn vô, đều là hàng xóm láng giềng, Kiều Lộ không thể đem người đuổi đi, cô đành nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngăn cách hàng xóm một chút.

Từ Hải Châu vào nhà một cách rất đột ngột, trong giây lát, ai cũng chưa phản ứng kịp. Kiều Yên cùng chồng mình sửng ra, ba người mắt to trừng mắt nhỏ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai nói lời nào….Tóm lại, không khí vô cùng xấu hổ.

“Khụ ~” Kiều Lộ ra hiệu nhắc nhở, đánh gãy màn “triền miên” giao lưu mắt của ba người.

Sau khi lấy lại tinh thần, Kiều Yên nhận ra mình thất thố, biểu cảm trên khuôn mặt 囧 囧. Chị thật sự không nghĩ tới, mình đã 28 tuổi còn bị trai trẻ làm cho kinh diễm thế này.

Em chị nói không sai mà, người này so với minh tinh còn đẹp trai hơn!

“Sao mang nhiều đồ như vậy?” Chị để ý đến trên tay Từ Hải Châu là bao lớn bao nhỏ, Kiều Yên vội để anh ngồi xuống, “Mau mau, vào đây đi, ngồi rồi nói!”

Kiều Lộ nhìn mà trợn tròn mắt, quà hôm nay Từ Hải Châu mang đến còn nhiều hơn so với ngày hôm qua, thêm một túi táo, rồi còn hộp lớn hộp nhỏ nhìn giống hộp giày, nhưng cụ thể là cái gì thì cô không biết.

“Không sao ạ, không nhiều lắm.” Anh cao to, mấy thứ này đối với anh không nhằm nhò gì.

Kiều Yên chạy qua lấy cho anh một cốc nước ấm, “Ngồi đi, đồng chí uống nước đi.”

Từ Hải Châu nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, “Cảm ơn ạ.”

Tầm mắt dừng lại trên đóng quà, Kiều Yên run run, chị vội vàng đẩy bả vai Kiều An nói, “Mau, Kiều An, lấy cho ca dượng con cái ghế.”

Cậu nhóc lộc cộc chạy đi, không chú ý tới cách xưng hô của dì vừa rồi với Từ Hải Châu.

Người chú ý đầu tiên vẫn là Kiều Yên, trong lòng chị lộp bộp một tiếng.

Ai nha, không xong rồi! Vốn dĩ khi Từ Hải Châu mới đến, chị còn muốn ra oai phủ đầu, bây giờ thì lộn xộn rồi!

“Ai nha, cậu đến gặp mặt còn mua nhiều như vậy làm gì!” Quà cũng xếp thành núi nhỏ rồi. Mua nhiêu đây không biết tốn bao nhiêu tiền a? Làm cho chị muốn đóng vai phản diện cũng không biết phải đóng như thế nào?

Tuy rằng, Từ Hải Châu không phải là là người nhà chính thức của chị, nhưng đối với người ngày thường ăn mặc cần kiệm như Kiều Yên mà nói, thật sự là chị đau giùm, cái này là hạ cả gốc cả vốn nha! Nếu anh tới đâu chỉ xách một hộp quà tượng trưng thì chị sẽ không kích động đến mức quên cả việc quan trọng.

Từ Hải Châu không để ý mà cười cười, anh đem đóng quà tặng xếp chỉnh tề lên bàn, cuối cùng mở hai cái hộp mà Kiều Lộ không biết là cái gì đưa cho Kiều Yên.

“Chị, lần đầu gặp mặt không biết chị thích cái gì, nên em tự mua theo ý mình.”

“Nhìn cậu nói kìa! Sao mà khách sáo như vậy không biết, tùy tiện mua cái gì là được rồi!”

Hộp được mở ra, bên trong là một đôi giày nhung da loại tốt nhất!

Ngoài cửa vang lên một trận trầm trồ!

Đây là đồ tốt, thật sự rất tốt, so với giày da bình thường còn quý hơn! Người bình thường bỏ tiền ra mua giày da đã luyến tiếc, mà muốn bỏ tiền ra mua chưa chắc đã có thể mua được, nếu có cũng đã bị nội bộ người ta mua! Nếu không phải đãi ngộ của nhà máy tốt, ăn tết còn phát giày da cho nhân viên làm phúc lợi, thì trên cơ bản, mọi người không thể mua được một đôi giày da để đi.

Đừng tưởng đôi giày này chỉ là giày nhung bình thường, bên trong nó đều được lót dương nhung toàn bộ đó! Bên ngoài còn có thêm một lớp da mỏng, vừa giữ ẩm vừa thoáng khí. Hiện tại là mùa đông, ai mà chả muốn có một đôi giày da thế này? Từ Hải Châu mua được cũng là quá may mắn rồi!

“Số đo giày là em tự ước lượng, em cố ý mua rộng một chút. Đôi này co giãn tốt, nếu rộng quá lót thêm mấy miếng bông vào đi cũng không có việc gì.”

Hai vợ chồng từng người tiếp nhận giày da của Từ Hải Châu, giày nữ thì vừa chân, giày nam thì lớn hơn một số nhưng không biết có phải là vì giày nhung không, mang vào không cảm thấy rộng lắm.

Đáy mắt Viên Giang Hà xẹt qua một tia kinh diễm, anh mang vào rồi đi qua đi lại hai bước, “Giày này không tồi, hai năm trước tôi muốn mua nhưng không có cách nào mua được.”

Từ Hải Châu cười cười, “Em là vừa vặn quen được người bạn mới mua được, trên thị trường xác thật không mua được.”

Trong nháy mắt, độ hảo cảm của Viên Giang Hà đối với anh tăng lên nhanh chóng, “Tên tiểu tử này, cậu thật giỏi.”

Viên Giang Hà năm nay 35 tuổi, kêu Từ Hải Châu 25 là tiểu tử cũng không quá đáng, ngược lại còn tạo ra cảm giác thân mật, nghiễm nhiên là đã chấp nhận đối phương.