Chương 23: Dạo Chợ Đen

Editor: Tô Nhi

—--------------

Chân trời hiện lên những vết hồng, ánh nắng cuối chiều in lên những bức tường cũ.

Mặt trời đỏ rực.

Tổ sản khoa của nhà máy hóa chất, Kiều Yên ngồi ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời thất thần, chị cũng không biết Kiều Lộ và đồng chí nam kia xe mắt thế nào rồi, nếu hai người đó thật sự vừa ý nhau…….

Càng nghĩ chị càng không thể ngồi yên nổi.

Còn nửa tiếng nữa là đến giờ tan làm, nhưng chị không chờ được nữa, lần đầu tiên, chị xin phép ra về sớm.

Kiều Yên không trực tiếp đi về nhà, mà lại đạp xe đến chỗ chợ đen để nhìn thử.

Chị chưa từng tới chỗ này bao giờ, cũng khinh thường đến nơi đây. Đây cũng là lần đầu tiên chị tới đây. Trước kia, chị từng nghe đến chỗ này thông qua miệng đồng nghiệp, nhưng hiện giờ tới đây mới biết, nơi đây so với chợ Lê An còn tấp nập, phồn hoa hơn nhiều.

Ở thập niên 80, những cửa hàng buôn bán tư nhân chưa có quy mô lớn như sau này, nói đây chỉ là con hẻm nhỏ ở trung tâm thành phố, các cửa hàng tập trung lại bán mà thôi. Nhưng lúc này, Kiều Yên mới thấy được, thị trường tự do là thật sự “Tự do”. Nơi này không có người quản lý, mọi người tự do bày bán, người bán kẻ mua từ nhiều nơi tụ tập về đây, khẩu âm vùng nào cũng có, phức tạp thật sự.

Kiều Yên chỉ nghe hiểu được giọng Lê An cùng giọng phổ thông, những giọng khác chị nghe như vịt nghe sấm.

“Bán giày da đây! Là giày chuẩn da trâu đây!”

“Chổi a! Bà con mua chổi thủ công tự bện đê!”

“Rượu thuốc đây bà con ơi! Rượu ngâm lộc nhung, kỷ tử đây! Là đặc sản Đông Bắc, uống vào đảm bảo bổ đến chảy máu mũi a!”



“Rượu thủ đô đây, bao ngon bao bổ, bao rẻ, bao độc quyền đây!”

Muôn kiểu mặt hàng được đua nhau ra bán, ở đây họ bán từ sản phẩm nhỏ đến sản phẩm lớn, gi gỉ gì gi cái gì cũng có. Nay so với khu bách hóa chưa chắc kém hơn đi?

“Tủ quần áo đi mọi người ơi! Tủ thủ công đây! Chị gái, mau qua xem! Đây là đồ tự làm hết đấy, không phải hàng dùng rồi đâu. Cái này vốn dĩ tôi định đóng cho con gái làm của hồi môn, nhưng hôn sự thất bại, chỉ đành lấy ra bán! Ai, tôi nói thật với chị, không xạo đâu! Đây là do thợ mộc đóng đó, chị nhìn chất lượng của nó đi, đảm bảo không thành vấn đề!”

Kiều Yên càng nhìn càng thích cái tủ này. Tủ làm bằng gỗ, có hai cửa, phía trên và phía dưới còn có thêm hai hộc kéo nữa. Cửa tủ được đóng bằng tay rất chắc chắn, màu của vân gỗ cũng rất đẹp. Đặc biệt cái tủ này còn làm thêm khóa để khóa lại.

Tủ quần áo này rất được, mua cho Kiều Lộ làm của hồi môn thì quá tốt. Có thể nói là nở mày nở mặt gả đi.

Ông chủ bán tủ thấy sự kinh diễm trong mắt Kiều Yên, vội vàng chào hàng chị, “Đồng chí có thích không? Thích thì mau mua! Tôi cho chị cái giá còn tốt hơn so với giá ở cửa hàng bách hóa gấp mấy lần! Tôi nhận giao hàng tận nhà, bất luận tủ này có vấn đề gì chị có thể gọi tôi!”

Ông chủ bán hàng khoa tay múa chân, Kiều Yên có chút thụ sủng nhược kinh, chị liên tục lùi về sau, “À không, tôi không mua, cảm ơn.”

Kiều Yên ngày thường đi dạo ở bách hóa còn lâu mới có đại ngộ này. Người không muốn mua tuyệt đối chủ sạp sẽ không chèo kéo. Nào có giống những người bày bán ở đây, sao có thể nhiệt tình giống như ở đây được.

Kiều Yên có chút không quen, chị luống cuống tay chân đi vào trong con hẻm. Đi chưa được mấy bước, thì chị lại bị thu hút bởi quầy bán giày da.

“Kiểu dáng này rất mới, ở bách hóa chưa từng thấy ai bán đâu. Đồng chí, anh bán cái này sao?” Kiều Yên cầm lấy đôi giày da hỏi.

Ông chủ bán giày là một người đàn ông trung niên, thân hình cao lớn có chút giống người phương Bắc. Ông ta nghe vậy thì quét mắt nhìn chị một vòng, rồi báo giá: “Mười hai đồng một đôi, không trả giá, cô muốn lấy cỡ nào?”

Kiều Yên ngẩn người, cảm thấy đôi giày này rất quý, chị vô thức mà đáp, “Tôi muốn lấy cỡ 43.”

Ông chủ lấy đôi giày cỡ 43 ra đưa cho chị. Kiều Yên cầm vuốt tơi vuốt lui, càng sờ càng thích, nhưng chính là không trả tiền.