Chương 18: Dạo Công Viên

Editor: Tô Nhi

—---------------

Sau khi ăn cơm, ba người đi dạo xung quanh, nơi này cũng coi như trung tâm thành phố, trừ bỏ cửa hàng quốc doanh, còn có rất nhiều của hàng bách hóa lớn.

Từ Hải Châu mời Kiều Lộ đi dạo một vòng, nhưng Kiều Lộ lại uyển chuyển từ chối.

Có thể nhìn ra được, Từ Hải Châu có hảo cảm với cô. Ở chung một thời gian ngắn, Kiều Lộ phát hiện người này rất thành thật, sợ đi vào đó sẽ làm tiêu pha, nghĩ nghĩ, cô dứt khoát cự tuyệt.

Từ Hải Châu cũng không cưỡng bách, đi qua cửa hàng cửa hàng bánh kẹo thì vào mua một bịch bánh quy bơ, một phần bánh cua, ba chai nước ngọt Bắc Băng Dương có ga, còn có một hộp đồ bổ hay dùng để thăm người.

Bắc Băng Dương một đồng rưỡi một chai, còn phải giao hai hào tiền thế chấp, uống xong trở lại đưa chai thì mới có thể lấy tiền về. Chính vì vậy nên, bọn họ không tính đi xa, chỉ đi qua công viên phụ cận để tiêu thực.

Thật ra, Kiều Lộ cùng những người xem mắt trước đây ngoài ăn cơm thì không có hoạt động dư thừa nào khác. Lúc này, cùng Từ Hải Châu đi dạo công viên, phát triển kiểu này đúng là “tiến bộ”.

Năm 82, bầu trời thật trong xanh, mây trắng như kẹo bông gòn lơ lửng trôi, những tia nắng ấm áp len lỏi qua từng góc cây ngọn cỏ.

Đúng là vào mùa đông, ngày nào mà có mặt trời thì ngày hôm đó rất thích hợp để đi dạo.

“Tôi không biết Kiều An thích ăn món gì, tùy tiện mua vài món, để Kiều An nếm thử xem thằng bé thích cái nào?”

Từ Hải Châu đem đồ ăn vặt đưa qua, khoảnh khắc tới gần cô, anh bỗng nhiên ngửi được mùi xà phòng, một mùi hương ngọt ngào chỉ thuộc về cô, mùi hương ý lan tỏa trong không khí đến xoang mũi anh.



Từ Hải Châu có chút hoảng hốt, anh cảm thấy mình như đi dạo qua một vườn hoa, tuy không có ý định hái hoa, nhưng ngửi thấy hương thơm của nó, thì luyến tiếc không muốn rời đi.

Kiều Lộ không biết suy nghĩ của Từ Hải Châu, cô tùy ý cầm một miếng bánh quy, cười tươi như hoa lộ lúm đồng tiền, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh, An An nhà tôi không kén ăn, thằng bé chính là một tiểu tham ăn.”

“Có phải hay không, tiểu tham ăn?”

Cô vừa nói vừa cù con trai, cậu nhóc sợ nhất là ngứa, bị Kiều Lộ chọc bật cười khanh khách. Ngày thường, cậu nhóc nghiêm mặt hệt như lão cán bộ thì lúc cậu cười lên rất đáng yêu, đáng yêu đến mức tim mẹ cậu cũng mềm nhũn ra.

Cô cười, đột nhiên quay đầu nhìn Từ Hải Châu một cái, đôi mắt hạnh to tròn, những sợi lông mi thanh mảnh che khuất ánh mắt cô, càng làm Kiều Lộ thêm phần ôn nhu, an tĩnh.

Từ Hải Châu cảm thấy tim mình như muốn nhảy lên, có vài phần không rõ là vui hay là mừng.

Đây là thời gian làm việc ban ngày của công nhân nên hiếm người nào đi dạo ở công viên, đường đi trong công viên càng thanh tĩnh, yên lặng dưới bóng cây xanh mát. Tuy là mùa đông, nhưng cây cỏ hai bên đường lên tươi tốt, lá liễu cúc cũng ngoan cường chống lại cái rét mà vươn lên mọc trong trời đông giá rét, làm nó càng thêm mỹ miều.

Thấy con trai ăn xong bánh quy, Kiều Lộ đưa cho cậu chai nước có ga. Bạn nhỏ Kiều An lần đầu uống nước có ga, uống xong một ngụm thì ợ một hơi, yết hầu cậu nhóc có chút khó chịu, biểu tình trên mặt liền rất ngộ nghĩnh.

Kiều Lộ đang muốn cười, nhưng con trai bị dọa sắp khóc.

Làm người mẹ như cô sợ tới mức vội dỗ dành, kết quả là cậu nhóc ngoại trừ ứa nước mắt, thì không còn gì khác, thậm chí còn nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.

“Mẹ, con còn muốn.”

Xong rồi, thằng nhóc này nghiện rồi.