Một nam một nữ, dù Dương Hồng Vệ có gầy còm thì cũng là gã thanh niên trai tráng, bàn tay trông như móng gà vươn tới chỗ Tống Nguyệt Minh không kiêng nể gì.
Tất nhiên là Tống Nguyệt Minh hất tay ra, dùng hết sức, chỗ này chỉ cách nhà có mấy chục mét, cô hét to lên: “Chị dâu! Đại Bảo!”
Đồng tử Dương Hồng Vệ co rút lại, biết không hay rồi nên ác độc mở hai tay lao về phía cô, thế nhưng không ngờ Tống Nguyệt Minh đã chờ cơ hội này từ lâu, hơi né ra, chân phải đá một phát về phía nửa người dưới của anh ta không chút do dự.
“Á...” Ngay lập tức Dương Hồng Vệ không còn vẻ mặt hung ác kia nữa, khom người cong lưng che háng lại, trên mặt toàn vẻ đau đớn không thể tin nổi!
Tống Nguyệt Minh lập tức bỏ chạy, nhưng không biết Dương Hồng Vệ lấy sức từ đâu mà túm lấy cổ tay cô, một hai muốn kéo cô vào trong góc, giữa vách tường vây sân trường trung học với sân của ngôi nhà hoang rộng khoảng nửa mét, bên trong là là cỏ dại rậm rạp, còn có một bức tường bị sụp để che chắn.
“Nguyệt Minh, anh thật sự thích em, em cho anh một cơ hội...”
“Cút!”
Tống Nguyệt Minh còn muốn kêu Vương Quyên và Đại Bảo, xung quanh yên tĩnh đến mức như có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình rất rõ, cô nhanh chóng quan sát địa hình nhấp nhô xung quanh, móc chân một cái, nhanh nhẹn dùng sức vướng ngã Dương Hồng Vệ, rồi giẫm anh ta một cái không chút do dự!
“Chị dâu, Đại Bảo...”
Dương Hồng Vệ nhân cơ hội nắm lấy cổ chân phải của Tống Nguyệt Minh, cười lưu manh muốn túm lấy ống quần cô...
Cái quần mà hôm nay Tống Nguyệt Minh mặc có cạp thun nên cô vội vàng dùng chân khác giẫm lên người anh ta, Dương Hồng Vệ lại vươn tay khác muốn túm lấy chân trái của cô, trong lòng Tống Nguyệt Minh hoảng sợ, cơ thể mất thăng bằng nên ngã về sau, bên hông quần bị kéo xuống, lúc thấy sắp ngã ngửa ra đất thì như nghe thấy có tiếng ầm vang lên, có người xông tới từ phía sau, đỡ lấy bả vai cô.
Dương Hồng Vệ thấy có người tới nên buông cổ chân phải của cô ra theo bản năng, Tống Nguyệt Minh không còn bị túm nữa nên hai chân giẫm xuống nền đất lui về sau một bước, nhờ vào sức đỡ từ đằng sau để đứng thẳng lại, lúc quay đầu thấy rõ người tới là ai thì kinh ngạc trong nháy mắt nhưng đồng thời cũng có tự tin hơn!
Tống Nguyệt Minh nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Dương Hồng Vệ bò dậy đang định chạy trốn, dùng một chân đá vào eo anh ta, một đá này như dùng hết sức lực từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ!
Dương Hồng Vệ bị đau nên suýt nữa ngã như chó cạp đất, sự kinh ngạc vì Tống Nguyệt Minh còn có thể phản kháng và nỗi hoảng sợ khi mọi chuyện sắp bại lộ, khiến anh ta đứng dậy chuẩn bị tiếp tục bỏ chạy theo bản năng!
“Vệ Vân Khai, anh bắt anh ta lại cho tôi!” Giọng cô gái trong trẻo nhưng không có tí do dự nào, cũng sai bảo anh không chút khách sáo.
Vệ Vân Khai không kịp nghĩ ngợi gì đã buông bàn tay đang đỡ vai cô ra, từ ba bước biến thành hai bước, không phí bao nhiêu sức đã bước tới nắm lấy cánh tay của Dương Hồng Vệ, hai cánh tay đều bị anh khóa ra sau lưng dễ như trở bàn tay, Dương Hồng Vệ đau đến mức nhe răng trợn mắt kêu lên oai oái.
Tống Nguyệt Minh quay đầu nhìn thoáng qua, trên vách tường vây của trường học có một viên gạch bị lỏng, cô không thèm nghĩ ngợi gì đã rút viên gạch đó ra rồi xách về phía Dương Hồng Vệ.
Dương Hồng Vệ bị dọa choáng váng, từ khi nào mà Tống Nguyệt Minh được nuông chiều từ bé lại trở nên dữ thế này?
“Nguyệt Minh, anh biết sai rồi, em đừng đánh anh, anh thật sự biết sai rồi!”
“Biết sai cái con mẹ nhà anh!”
Tống Nguyệt Minh dùng sức giáng một cú lên mặt Dương Hồng Vệ, Dương Hồng Vệ rất muốn né tránh nhưng vì sức của Vệ Vân Khai lớn hơn, mà hai tay Dương Hồng Vệ còn bị khóa sau lưng nên anh ta không thể nhúc nhích được, viên gạch lao thẳng tới trước mặt khiến Dương Hồng Vệ sợ đến nỗi phải nhắm mắt lại...