“Bên chỗ Vệ Cầm cũng không thấy trả lời cái gì, Khai Tử, để mẹ đi hỏi thử giúp con, lúc nào thì gặp mặt lần nữa, trong lúc đó nếu thấy không hợp thì gặp người tiếp theo.” Vương Bảo Trân thấy đau lòng nói, bây giờ mấy người vội vàng tới không có ai có điều kiện tốt hơn Tống Nguyệt Minh cả, thật lòng là bà không muốn để Vệ Vân Khai bỏ lỡ mối này.
Vệ Vân Khai ngẫm nghĩ một chút: “Mẹ, hôm nay con không về nhà, tới thôn Tiểu Tống một chuyến.”
Vương Bảo Trân vừa mừng vừa lo, liên tục gật đầu nói được: “Có cần mua chút gì đó cho con mang theo không?”
“Không cần, con có tiền mà.”
Được, vậy con mua chút bánh kẹo hộp mang qua, đừng đi tay không!”
Vệ Vân Khai gật đầu, anh tới thôn Tiểu Tống là để sửa máy kéo cho người ta nên không cần mang quà theo, đương nhiên chuyện này cũng không cần giải thích quá kỹ càng tỉ mỉ cho Vương Bảo Trân nghe, sau đó lại mặc bộ quần áo cũ đạp xe như bay ra ngoài.
Vương Bảo Trân còn ở trong nhà cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng mãi cũng không nói rõ được, chờ đến bữa trưa nấu cơm vẫn còn ngẫm nghĩ về chuyện này, thằng nhóc kia còn chưa thay quần áo, làm sao ra ngoài gặp người được chứ? Lại bị thằng ranh này lừa rồi!
Tống Nguyệt Minh dậy sớm tết cho mình hai bím tóc vô cùng gọn gàng, lại còn vô cùng điệu đà lôi hết quần áo ra thử một lần, cuối cùng chọn trúng một cái áo sơ mi ngắn tay màu xanh biển cùng với quần dài làm từ vải sợi tổng hợp, ở trong thôn thì bộ quần áo này khá là thời thượng, khoảng thời gian này cô muốn trang điểm cho bản thân gọn gàng chỉnh chu, sợ người ta dán cho mình cái nhãn thất tình nên tiều tụy!
Ôm tâm trạng bản thân là bông hoa đỏm dáng nhất trong thôn, Tống Nguyệt Minh vui vẻ tới trước mặt Hoàng Chi Tử dạo một vòng: “Mẹ, đẹp không?”
Hoàng Chi Tử vô cùng hãnh diện, cười lớn nói: “Đẹp! Nguyệt Minh nhà ta lớn lên đẹp nhất!”
Tống Vệ Quốc và Tống Kiến Binh cũng mang dáng vẻ cùng chung vinh dự, Đại Bảo chỉ biết nhìn người lớn rồi cười, Vương Quyên cũng khích lệ: “Nguyệt Minh tết bím tóc trông sáng sủa hẳn ra!”
Chỉ có ánh mắt Tống Kiến Cương là lập lòe, chậm nửa nhịp mới cười theo mọi người.
Sau khi qua bữa sáng, trong thôn cũng gõ chuông đốc thúc mọi người ra cửa bắt đầu làm việc đi, trong nhà chỉ còn mỗi Tống Nguyệt Minh và mẹ con Vương Quyên, Tống Nguyệt Minh không muốn ở nhà, cô muốn tới nhà Tống Vệ Quốc nói chuyện với bà cụ Tống, sau khi hai anh em nhà họ Tống chia nhà thì thương lượng với nhau sẽ thay phiên phụng dưỡng mẹ già theo từng quý, bà cụ Tống ở nhà con trai lớn thoải mái nên cũng không sang nhà thằng út, lúc nhớ cháu gái thì sẽ kêu cô sang, còn lén để dành chút đồ ăn ngon.
Mấy ngày nay bà cụ Tống ở nhà dệt vải, nghĩ rằng cháu gái sắp tới lúc gả rồi mà cái gì cũng không biết, nên kêu Tống Nguyệt Minh tới nhà Tống Vệ Dân để học dệt vải với bà, nhưng Tống Nguyệt Minh chỉ từng thấy hình của khung cửi, lúc thấy bà cụ Tống dệt vải thì muốn hoa cả mắt, chờ đến khi mình làm thì tay chân rối loạn, nhưng tốt xấu gì cũng xem như có chuyện để gϊếŧ thời gian, trước khi tìm được cách để vào thành phố sống thì học dệt vải cũng không thua thiệt gì.
Từ nhà Tống Vệ Quốc đến nhà Tống Vệ Dân phải đi qua hai con hẻm nhỏ, một con hẻm trong số đó nằm sau tường của trường trung học duy nhất trong thôn, vách bên này là nhà vệ sinh của trường, vách bên kia là căn nhà không ai ở, gần như là bỏ hoang, lần nào đi ngang Tống Nguyệt Minh cũng sẽ nhìn một cái.
Bà cụ Tống đã ngồi trên ụ đá trước cửa chờ cháu gái tới từ sớm, lúc thấy người thì cười tủm tỉm vẫy tay: “Há mồm nào.”
“Sao ạ?”
“Đồ ngon!”
Bà cụ Tống đưa cho cô một cục đường phen to, chắc cái này là Tống Vệ Dân hiếu kính cho mẹ già, bà cụ Tống thích ngọt, nhưng mà đường phèn lại khó mua, đặc biệt là khối đường phèn không có tạp chất gì thế này, càng khó kiếm được.