Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Tiểu Kiều Thê

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô có đôi mắt hình quả hạnh, đôi mắt đen láy, mái tóc ướt vẫn còn dính trên má, thoạt nhìn vừa chật vật, vừa đáng thương, Vệ Vân Khai rời ánh mắt, trầm mặc gật đầu.

Đường về nhà, phải đi qua một cây cầu, bọn họ còn chưa đi qua, đột nhiên một người phụ nữ trung niên xuất hiện ở phía sau cây cầu, trên đầu đội chiếc nón rơm cũ nát, đôi mắt híp lại, nở một nụ cười đầy ác ý.

Bà ta đánh giá Tống Nguyệt Minh từ trên xuống dưới, võ đùi kinh ngạc nói: “Nguyệt Minh, cô bị làm sao vậy? Đây là ai? Cô đây là làm gì đây? Ai ya! Buổi trưa này không có một ai ở ngoài đường, có phải cô đã làm chuyện gì trái với lương tâm đúng không.”

Giọng nói người phụ nữ trung niên vừa to vừa chói tai, còn tiến lên kéo vạt áo của Tống Nguyệt Minh, vuốt vải áo tấm tắc.

Tống Nguyệt Minh bỏ tay của người phụ nữ ra khỏi áo, muốn đi về phía trước, ai ngờ người phụ nữ trung niên không buông tha, túm chặt cổ tay của cô nói: “Không phải dì Liên đã nói với cô, cô một cô gái cùng người khác tới chỗ hoang vu có thể làm chuyện gì tốt, nếu muốn tìm nhà chồng tốt cứ việc nói, dì Liên sẽ giới thiệu gia đình tốt cho cô.”

Trong đầu Tống Nguyệt Minh hiện lên cảm xúc vô cùng chán ghét dì Liên, ký ức của nguyên chủ cho cô thấy, người phụ nữ này thích nhất là nói ra nói vào, bà ta có một cô con gái bằng tuổi với Tống Nguyệt Minh, nhưng lớn lên không xinh bằng Tống Nguyệt Minh, mọi người đều nhìn trúng Minh Nguyệt muốn cô làm vợ chứ không nhìn đến con gái bà ta, chuyện này đã khiến bà ta ghi hận.

“Tôi về nhà, dì Liên cũng không cần cản tôi !” cuối cùng Tống Nguyệt Minh cũng không cần mặt mũi nữa.

Vệ Vân Khai dừng một chút, không ngừng bước lên phía trước, Tống Nguyệt Minh hoảng hốt, sợ bà thím này có đồng loã, lại khiến một người đàn ông khác xuất hiện, nhanh chóng kéo tay dì Liên tiến về phía trước.

“Chậc chậc, đây rốt cuộc là ai, Nguyệt Minh cô hoảng cái gì, muốn lấy chồng không phải chuyện gì mất mặt, muốn dì Liên làm mai cho cô không, tôi sẽ cùng ba mẹ cô nói chuyện.”

Lưu Đại Liên này cũng không phải gốc rạ mềm, ngoài miệng nói đi nhanh sẽ gặp chuyện nhưng vẫn có thể theo kịp, bộ dáng như muốn nhất định phải đến nhà Tống Nguyệt Minh cáo trạng.

Tim Tống Nguyệt Minh như nổi trống, càng thêm đau đầu, đi chưa đến một dặm đã đi đến một ngã tư nhỏ và một con đường rộng rãi, cách đó không xa còn có một cây cầu, nếu muốn về nhà nhất định phải đi qua đó, dưới bóng cây bên cầu có bốn ông cụ đang phe phẩy quạt hóng mát, là những gương mặt quen thuộc trong thôn.

Lông mày cô nhảy dựng, vội vàng nói: “Ai, anh đi đi, không tiễn, cảm ơn anh đã cứu tôi!”

Thấy người trong thôn, Tống Nguyệt Minh không phải rất sợ, cô không muốn bị những người xa lạ cuốn vào những chuyện thị phi.

Vệ Vân Khai không nói lời nào, đi đến ngã tư liền đi dọc theo hướng nam của đại lộ, anh đi rất nhanh, thân ảnh cao lớn thực nhanh đã khuất bóng, Tống Nguyệt Minh nhấp môi, cũng bước đi nhanh hơn, Lưu Đại Liên rốt cuộc cũng không so được với mấy người trẻ tuổi, từ con đường nhỏ xung quanh ruộng ngô chạy tới, chỉ nhìn thấy hai người đi trên đường lớn một người đi phía nam, một người phía Bắc.



“Ai, Minh Nguyệt, sao cô lại để người ta đi rồi!”

Tống Nguyệt Minh cũng không quay đầu lại, đi thẳng đến cửa thôn, Lưu Đại Liên nhìn cái này cái kia, trong mắt tràn đầy giảo hoạt, đến đến chỗ mấy lão nhân gia, vươn tay đoạt lấy một cái quạt của lão nhân, cố ý lớn tiếng nói: “Tam đại nương, bà xem Nguyệt Minh nhà Tống đội trưởng không biết vừa mới làm gì, ai ya, tôi vừa mới thấy cô ấy đi cùng với một người con trai, quần áo hai người đều ướt sũng, không biết đã làm gì! Đúng là con gái lớn không thể giữ trong nhà a!”

“Gì, thật hay giả?”

“Là người con trai vừa đi về hướng Nam phải không?”

“Chính là người đó, mọi người có biết đó là con cái nhà ai không?”

“Không biết.”

Tống Nguyệt Minh nhanh chóng bước đi liền không nghe thấy mấy lời nghị luận của bọn họ, thời tiết nóng nực khiến cô hoa mắt chóng mặt, con buồn nôn trong bụng cũng không thể kìm nén, khom lưng phun ra một lần nữa.

Cảm giác này, nôn…

Tống Nguyệt Minh đi về nhà cả đường đều khó chịu, cũng không biết…

Bên sông nhỏ liền có một người đàn ông cao gầy từ trong ruộng ngô chui ra, ở hai bên bờ sông tìm khắp nơi cũng không thấy bóng người, còn tưởng rằng mình đã tới muộn, ngồi xổm ở bờ sông chờ nửa ngày cũng không thấy bóng người, liền đem chỗ cỏ đuôi chõ trong miệng nhổ ra, há mồm mắng: “Chết tiệt, có chuyện gì vậy chứ?”

Anh ta tới để nhặt vợ!

Tống Nguyệt Minh cũng không biết, cổng lớn của Tống gia có người hô to: “Tống đội trưởng, Nguyệt Minh nhà ông muốn nhảy sông tự tử.”

Thời gian nghỉ trưa có rất nhiều người không ngủ, hơn mười mấy người đi ra, tất cả đều đi theo nhà họ Tống vội vã đi phía Đông để đến sông….
« Chương TrướcChương Tiếp »