Mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, trời bên ngoài đã sáng rồi, sau hai ngày mưa ánh nắng hôm nay đặc biệt sáng chói, cô thức dậy đánh răng, nghe thấy tiếng chim ở gần đây, tìm một vòng, liền thấy con chim đó đậu trên một nhánh cây.
“Chị dâu, đây là chim gì vậy?”
“Ồ, nhà chúng ta có hỷ tước bay đến khi nào vậy? Nhất định là có chuyện tốt!”
Tống Minh Nguyệt nhìn thấy hỷ tước đuôi dài, hoảng hốt nhớ đến một câu: “Hỷ tước thân nhỏ đuôi dài, lấy vợ thì quên mẹ.”
Khi mặt trời bắt đầu lên cao, nhà họ Tống có khách đến, không phải người ngoài, là người quen của Tống Minh Nguyệt, cô lớn Tống Vệ Cầm, lần này Hoàng Chi Tử ở nhà, vội vàng đón tiếp cô lớn.
Tống Minh Nguyệt mẫn cảm phát hiện ánh mắt của cô lớn không ngừng nhìn mình, khóe miệng dường như có ý cười, lẽ nào...?
Tống Vệ Cầm quay về phía cô mà vẫy tay: “Nguyệt Minh, vừa hay con ở đây, lại đây cô nói chuyện.”
“Cô lớn, có chuyện gì vậy ạ.”
“Mẹ của Vệ Vân Khai ở Yên Trang nhờ cô làm mai, đứa trẻ đó con từng gặp qua, thấy thế nào, có muốn để nó tới nhà gặp gỡ không?
“...Hả?” Tống Nguyệt Minh đầy nghi ngờ và ngạc nhiên, sắp không nói thành lời.
Hoàng Chi Tử không ngờ rằng cô lớn nói gió thành mưa, lại nói thẳng thừng như thế, còn không biết hoàn cảnh nhà họ Ngụy như thế nào đã đến nói chuyện, lỡ điều kiện không tốt thì sao?
“Chị à, nhà này thế nào? Chị là cô của nó, nhất định đã nghe ngóng mấy chuyện này nhỉ?”
Tống Vệ Cầm cười sảng khoái, từ từ nói hết gia cảnh nhà họ Ngụy, Tống Nguyệt Minh bất giác nghiêm túc lắng nghe.
Gia đình Ngụy Căn Sinh ở thôn Ngụy Thủy cũng tính là nhà giàu, trước đây Ngụy căn Sinh từng đi bộ đội, có tiếng nói trong thôn, trong nhà có ba con trai, ba con gái, trong đó hai trai hai gái đã thành gia lập thất chia nhà riêng rồi, ở nhà chỉ còn Vệ Vân Khai và đứa con gái út mười lăm tuổi, Vệ Vân Khai không phải con ruột của vợ chồng nhà đó. Nghe nói trước đây Ngụy Căn Sinh có ơn lớn với bố ruột của Vệ Vân Khai, hai nhà còn là thân thích, sau khi cha mẹ Vệ Vân Khai mất thì được Ngụy Căn Sinh đón về nhà nuôi.
“Bây giờ người ta làm ở trạm máy móc công nghiệp trong thôn, lương của một người nuôi sống hai người không thành vấn đề, Nguyệt Minh nhà ta gả qua đó chỉ cần hưởng phúc. Nói một câu không hay, Vệ Vân Khai không phải con ruột, cho dù sau này phải dưỡng lão bố mẹ cũng không cần bỏ ra nhiều sức.”
Khóe miệng Tống Nguyệt Minh cong lên, cô nhìn rất rõ, rõ ràng là Hoàng Chi Tử và Tống Vệ Cầm rất thích việc không phải tiếp xúc người già này, đặc biệt là người vớ phải mẹ chồng không ra gì như Tống Vệ Cầm.
Vốn tưởng Hoàng Vệ Chi không coi trọng nhưng cũng có chút rung động, Tống Bách Hằng có tốt đi nữa, trong nhà vẫn có một bà mẹ góa tính tình lạnh băng ở nhà cần phải qua lại, nếu Nguyệt Minh gả qua đó không thể theo quân Tống Bách Hằng, vậy chỉ có thể nhìn sắc mặt mẹ chồng sống qua ngày, không bằng con rể biết nóng biết lạnh ở bên cạnh.
“Nguyệt Minh, chúng ta gặp nhé?”
Nhất thời Tống Nguyệt Minh không biết nói gì, nếu như cô từ chối gặp mặt, sau này liệu có trở thành: ‘Năm đó không vừa mắt con gái Vệ Đại Lão, giờ đây hối hận không kịp.”
Chuyện đắc tội Vệ Vân Khai cô không làm nổi, vẫn nên gặp mặt đi, cứ để cho Vệ Vân Khai từ chối cô.
Chuyện này đối với Hoàng Chi tử khá bất ngờ, chỉ cần không phải buộc cổ vào cái cây Tống Bách Hằng, cho dù người này không được, vẫn còn người sau!
Tống Vệ Cầm vui vẻ xác nhận ngày gặp mặt với Hoàng Chi Tử liền quay về báo tin. Nhà bà ta cũng có đứa con gái cần mai mối, nếu như chuyện của Nguyệt Minh truyền đi không tốt thì cũng thành chướng ngại với con gái của mình, nếu như hai người thành đôi, vậy nói ra ngoài cũng tốt?!
Giờ đây vừa hay không bận chuyện làm nông, hai nhà đều có thời gian, ba ngày sau chính là ngày gặp mặt đã hẹn. Tống Nguyệt Minh đã bị Hoàng Chi Tử lôi đi thay quần áo từ sớm, cô phải đi đến thôn Ngụy Thủy với Hoàng Chi Tử, địa điểm gặp mặt không phải nhà mình mà là muốn giả bộ đến nhà Tống Vệ Cầm thăm người thân, rồi lại kêu Vệ Vân Khai đến gặp mặt. Đây là yêu cầu của Hoàng Chi Tử khi đã suy nghĩ thận trọng, chỉ sợ Vệ Vân Khai đến nhà mình, khi đó chuyện không thành thì tiếng đồn ra ngoài lại thành chuyện xấu.