Tống Vệ Cầm cẩn thận suy nghĩ một lúc: “Vậy đi, đợi hai hôm nữa rảnh rỗi, em lại về đó một chuyến xem ý con bé thế nào.”
“Được, hôn sự này mà thành, thím sẽ đãi con cá to!”
Hai người cười cười nói nói, mãi đến ngã rẽ mới chia tay ai về nhà nấy, nụ cười trên môi Vương Bảo Trân dần tắt, cứ cho là Tống Vệ Cầm có thể thu xếp ổn thỏa bên đấy, vậy bà ta phải làm thế nào để Vân Khai đồng ý gặp mặt con gái nhà người ta đây?
Cơm nước xong xuôi, Vương Bảo Trân như có như không nhắc nhở một câu, Vệ Vân Khai trầm mặc lắc đầu: “Mẹ, con vẫn còn trẻ, chưa có ý định kết hôn.”
“Trẻ sao? Con đã 22 rồi, không kết hôn thì đợi đến bao giờ? Con không thấy có lỗi với ba mẹ sao?” Vương Ngọc Trân kích động, lớn tiếng chất vấn.
Vệ Vân Khai thật sự không biết làm sao để trấn an bà, lại nhìn về người cha trong bộ dáng suy tư, bất đắc dĩ nói: “Ba, mẹ, con hiểu dự định của mọi người, nhưng tình cảnh con hiện tại đi lấy con nhà người ta cũng không thích hợp...”
“Có gì không thích hợp? Phải rồi, con chẳng phải đã gặp cô gái đó rồi sao, trông cô ấy thế nào? Bây giờ dân hai làng đều đồn nhảm sau lưng hai đứa, mẹ lại cảm thấy đây cũng là cái duyên, hơn nữa chuyện đến nước này rồi, con không cưới người ta, sau này thử hỏi ai dám lấy họ đây?”
Vệ Vân Khai tức khắc nghẹn lời, đôi mắt nhuốm đầy nỗi bất lực phiền muộn: “Con là muốn cứu người...”
Thậm chí đến dáng vẻ cô gái đó thế nào anh cũng không quá rõ ràng, bây giờ nghĩ lại, trước mắt như đột nhiên xuất hiện đôi mắt đen láy trong veo ấy, không hề hoảng loạn, trái lại hết sức điềm nhiên, khác hẳn với những gì anh đã tưởng tượng.
“Không được, Vân Khai, con phải nghe lời ba mẹ, lần này chỉ cần nhà họ Tống gật đầu, con nhất định phải đi gặp cô gái đó cho mẹ, nếu con còn không muốn kết hôn, mẹ nhắm mắt cũng không yên lòng!”
“Mẹ vẫn còn trẻ lắm, đừng nói mấy lời xui xẻo như vây.”
“Con nói đi, rốt cuộc có đồng ý hay không?!” Vương Ngọc Trân từng bước dồn ép con trai.
Vệ Vân Khai mím môi không dám kích động bà, buông tiếng thở dài, hai đôi mắt hằn sâu vệt dài năm tháng chăm chăm nhìn anh, phận làm con không thể không nhường một bước: “Ba, mẹ, hai người để con suy nghĩ đã.”
Vương Ngọc Trân phấn chấn hẳn lên: “Mẹ xem như con đồng ý rồi đó! Yên tâm, mẹ không có ý ép buộc con, chỉ là muốn con đi gặp mặt kết thân thôi!”
Vệ Vân Khai cười khổ, chuyện chưa đâu vào đâu mẹ đã vui như vậy rồi. Hơn nữa cô gái kia tại sao lại muốn nhảy sông? Nói không chừng người ta cũng chẳng tình nguyện kia!
Tối nay trời trút xuống một cơn mưa to, cơn mưa mà tất cả đều ngóng chờ.
Tống Nguyệt Minh nghe tiếng mưa ào ào bất giác chìm vào suy tư, cô có nên mượn cái cớ này rời khỏi Tiểu Tống Trang, thuyết phục ba mẹ đến thị trấn nương nhờ cô nhỏ.
Cũng trong đêm mưa ấy, bố Dương Hồng Vệ trên đường về bị người ta trùm đầu đánh cho một trận ra trò, mặt mũi bầm tím chật vật về nhà.
Giờ cơm ở nông thôn, mọi người thường ngồi xổm trước cửa nhà vừa nói chuyện với hàng xóm vừa ăn cơm, sáng sớm hôm nay cũng không ngoại lệ, còn có tin bát quái nóng hổi, nói là Dương Đại Đảm ở thôn phía bắc bị người ta đánh cho một trận rồi.
“Tôi thấy mũi suýt lệch rồi, buổi sáng thấy lôi kéo nhau đi trạm y tế bôi thuốc đỏ .”
“Nghe nói què chân rồi?”
“Không có, hừ, cũng không biết Dương Đại Đảm đắc tội ai, nửa đêm bị người ta đánh thành ra thế này.”
“Còn không phải sao, có điều Dương Đại Đảm là người người không thật thà, nói không chừng là bị người ta dạy dỗ đó.”
Những người hóng chuyện tự giác nói nhỏ, mập mờ nháy mắt với nhau, trước đây Dương Đại Đảm ngủ với phụ nữ đã có chồng, bị chồng người ta bắt được, hiện tại thì chân tay không sạch sẽ, bị đánh cũng không lấy làm lạ.