Tình hình hiện tại, Hoàng Chi Tử căn bản không dám để Tống Nguyệt Minh ra ngoài, bèn cười cười miễn cưỡng bịa mấy câu, dù sao mẹ chồng cũng thương con gái bà như vậy.
“Mẹ, Nguyệt Minh chê thời tiết quá nóng, cuộn mình trong nhà cả ngày chơi cùng Đại Bảo không ra đường, để con về bảo con bé qua đây thăm mẹ.” Mẹ chồng tính khí nóng nảy, từ hôm qua đến giờ, ai cũng không dám cho bà biết chuyện đã xảy ra, cũng may là bà đang ở hà Tống Vệ Dân, không thì cũng khó mà giấu nổi sự tình này.
Tống lão thái lập tức cười híp mắt, ân cần nói: “Vậy đợi mát mẻ hơn hãy ra ngoài, sắp xuất giá rồi, ra nắng nhiều lại không đẹp!”
Xem đi, 15 tháng 8 năm nay Tống Nguyệt Minh sẽ đón sinh nhật 18 tuổi, ai cũng lo lắng chuyện kết hôn, Tống Vệ Cầm lại khẽ nói một câu: “Chị trở về sẽ giúp em nghe ngóng!”
“Được.” Hoàng Chi Tử không chắc chắn lắm về lời nói của mình.
Ăn xong cơm trưa, Tống Vệ Cầm không ở lại nhà họ Tống quá lâu, Tống Vệ Dân chở bà về tận nhà rồi lại quay trở về làm việc.
Tống Vệ Cầm đi đi về về nhà ngoại không giấu được mọi người, người có mắt đều có thể nhìn ra được, ở thôn Ngụy Thủy này ai mà không biết nhà mẹ đẻ Tống Vệ Cầm có hai người con trai chức quyền rộng mở, gả đến Ngụy Thủy, cán bộ trong thôn cũng nể mặt gia đình họ hai phần.
Giờ làm buổi chiều, một đám người nhiều chuyện vây quanh Vương Bảo Trân hỏi: “Vương Vệ Cần đột nhiên về nhà ngoại làm gì vậy, có phải vì chuyện hôn sự của Vân Khai nhà cô với cô nương bên đó không?”
Vương Bảo Trân từ hôm qua đã nghe ngóng được vài tin đồn, nhưng gặng hỏi Vệ Vân Khai cũng chẳng thu được gì, mặc dù nhìn thằng bé có chút suy tư nhưng cũng không phải chuyện gì đáng nói, nhưng nhìn thấy Tống Vệ Cầm vồn vã trở về nhà trong lòng cũng cảm thấy thắc mắc, dù vậy lúc nói chuyện với người khác cũng không thể hiện thái độ đặc biệt gì.
“Đừng lan truyền mấy tin đồn thất thiệt!”
Hai người nhìn nhau tủm tỉm, rồi tiếp tục công việc chăm sóc cây còn dang dở, Vương Ngọc Trân tâm sự trùng trùng, bàn tay thoăn thoắt làm việc không ngừng, trời nhá nhem tối liền tan ca vội vội vàng vàng trở về nhà.
Không biết có phải do trùng hợp hay không, Vương Ngọc Quyên bắt gặp Tống Vệ Cầm, hai người vốn không quá thân thiết, nhưng hôm nay lại cư nhiên vai kề vai sánh bước.
“Mấy việc đồng áng này thật không dễ dàng chút nào, hôm nay giá mà trời đổ mưa thì tốt rồi, nếu không lại phải tưới nước đủ kiểu, quá phiền phức rồi.”
“Còn khộng phải sao! Lớp đất mặt trên con đường này thật sự quá nhiều!”
Tán dóc lung tung một hồi, Vương Ngọc Trân hướng chủ đề qua nhà mẹ đẻ của Tống Vệ Cầm, dẫu sao nhà mình cũng là đằng trai, nên chủ động thưa chuyện mới phải.
“Tôi nhớ là nhà cô bốn anh chị em, người nào người nấy tiền đồ rộng mở, bác nhà quả là tốt phúc.”
Tống Vệ Cầm cười cười, không giấu nổi sự đắc ý: “Thím nói quá rồi, chỉ là không phải bươn chải bán mặt cho đất bán lưng cho trời thôi, tiền đồ gì chứ, có đứa em út phúc lớn lấy được tấm chồng tốt, làm ăn trên thành phố cũng khá giả.”
Vương Ngọc Trân nhìn ngó xung quanh, thấy trước sau không có người, thẳng thắn nói: “Xét theo vai vế, cô vẫn phải gọi tôi một tiếng thím, vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa, hôm qua Vân Khai cứu một cô gái ở sông Đông Đại bị người ta nhìn thấy, tin đồn gì cũng có, nhưng Vân Khai lại nói không có gì cả, nên tôi muốn hỏi, cô gái bên đấy đã có chồng chưa.”
“Không giấu gì thím, đứa cháu gái này được cưng chiều từ nht, trong nhà đều không nỡ để con bé gả đi sớm nên con bé vẫn chỉ có một mình thôi.”
Người ta giữ con gái ở nhà không gả đi, gì mà không muốn bỗng dưng mất đi người phụ giúp, gì mà thật sự không nỡ để con gái xuất giá, bản thân Tống Vệ Cầm rất thích dáng điệu của Nguyệt Minh, tổng thể trông cũng khá xứng đôi với Vân Khai, nếu gả qua đây thì người cô này cũng tiện chăm sóc, để ý hơn.
“Đứa cháu này không những xinh đẹp, yêu kiều, mà còn quán xuyến chu đáo công việc trong nhà, chính là ba mẹ nó không đành lòng để con bé làm đồng vất vả, thật ra đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện.” Tống Vệ Cầm nhắm mắt khoác lác.
Vương Ngọc Trân có chút động tâm, Tống Vệ Cầm dáng dấp xinh đẹp, không phải đều nói cháu gái giống cô hay sao, vậy thì Tống Nguyệt Minh đó chắc cũng không kém là bao.
“Nguyệt Minh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Năm nay vừa tròn 18.”
“Ôi, Vân Khai đã 22 rồi, thím thấy sốt ruột quá, Vệ Cầm à, hay là cô ở giữa giật dây làm mối, để hai đứa có cơ hội tìm hiểu được không?”