Hoàng Chi Tử nói xong thì lấy tiền đưa cho Vương Quyên, Vương Quyên mau chóng đồng ý, nhưng Tống Nguyệt Minh lại không đồng ý, cô muốn biết hai người bọn họ bàn bạc chuyện gì.
“Con không đi, con muốn nghe mẹ và cô cả nói chuyện.”
“Con gái em đó, sao lại không nghe lời vậy chứ.” Tống Vệ Cầm thuận miệng oán trách một câu.
Hoàng Chi Tử thở dài một hơi sau đó lại nói: “Nếu con muốn nghe….thì cứ nghe đi. Nhưng mà con nghe mẹ câu này nhé Nguyệt Minh, đừng tức giận, mấy người bên ngoài đó đều đồn đại bậy bạ thôi.”
Có câu tiền đề điều kiện này thì chỉ cần Tống Nguyệt Minh không ngốc là đã có thể đoán được bên ngoài đồn đại về cô, nhưng vẫn phải gật đầu đồng ý không tức giận.
“Mẹ nói đi ạ.”
Thực ra Hoàng Chi Tử về nhà cũng đầy bụng tức giận, hôm nay trong lúc đang làm việc, ở ruộng bắp có tốp năm tốp ba phụ nữ làm cỏ thì thầm nói xấu, chắc là không biết bà cũng ở đó, nói xấu không chút kiêng nể gì.
“Nguyệt Minh hôn môi với người ta rồi à?”
“Ai mà biết được, nhưng mà hôm qua thẩm Chi Tử và Lưu Đại Liên đánh nhau chắc chắn là vì chuyện này.”
“Ôi, Nguyệt Minh lòng dạ cao lắm, chả biết là muốn gả cho ai?”
“Bên nam là ai vậy?”
“Nghe nói là một người không cha không mẹ, Tống đại đội trưởng sao có thể gả con gái qua đó được.”
“Đừng nói như vậy, lỡ mà là giả thì sao. Nguyệt Minh còn chưa lấy chồng, nói vậy không tốt cho thanh danh của nó.”
“Ái chà, tôi nói cho thím, nếu Tống Nguyệt Minh dám làm vậy thì đã chả sợ người ta nói.”
“Ha ha, chúng ta đợi mà đưa quà cưới đi.”
….
“Bà nói xem, không phải là Nguyệt Minh có rồi chứ?”
Ba bốn người phụ nữ trung niên nghe thấy cái suy đoán này, đều phụt một cái cười ra tiếng. Hoàng Chi Tử không chịu được cơn tức này nữa, đứng sau lưng bọn họ gân cổ lên chửi mắng một trận.
Những người đó bị mắng cũng không dám hé răng, nhưng Hoàng Chi Tử lại mang một bụng tức giận về nhà, nghĩ đi ngĩ lại cảm thấy mấy người thôn dân đó nhìn bà với ánh mắt là lạ. Đương nhiên khi kể lại những lời này với Tống Nguyệt Minh thì đã nói giảm nói tránh đi rất nhiều.
Tống Nguyệt Minh nghe xong thì tái mặt, thế mà ngay từ đầu cô đã hủy hoại thanh danh ‘băng thanh ngọc khiết’ của anh Vệ rồi! Anh Vệ, thực ra lời đồn đại này không liên quan đến tôi! Anh phải tin tôi!
Hoàng Chi Tử và Tống Vệ Cầm đều muốn làm rõ hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt sáng quắc dán chặt vào người Tống Nguyệt Minh, nhưng lại không hỏi trực tiếp.
Tuy nhiên, Tống Nguyệt Minh đã nhận ra điểm kì lạ ở đâu, theo nguyên tác Tống Nguyệt Minh gả cho Dương Hồng Vệ là vì những sự thật chưa được làm rõ và lời đồn đại trong thôn, đại não cô chậm nửa nhịp nhận ra rằng mọi hành động của Lưu Đại Liên đều được đặt dưới sự chỉ thị của Dương Hồng Vệ, không nhìn thấy Dương Hồng Vệ bên sông liền cho rằng Dương Hồng Vệ sẽ chờ cơ hội sau, nhưng khuôn miệng kia của Lưu Đại Liên...
Hoàng Chi Tử ân hận không thôi: “Tối qua chị nên hỏi rõ mới phải, Minh Nguyệt, em nói cho chị biết sự thật được không, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Cô ta vốn tưởng rằng với thế lực của gia tộc ở Tiểu Tống Trang, Lưu Đại Liên sẽ không dám nói nhảm nữa, ai mà ngờ sự việc sau một đêm lại như mọc thêm cánh, người người đều biết chứ!
“Chính là việc em đã nói trước đó, căn bản không có gì khác biệt, chỉ có điều Lưu Đại Liên lại trùng hợp xuất hiện ở bên cầu, còn việc cô ấy có thông đồng với người khác không thì em cũng không rõ.”
Tống Vệ Cầm mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vỗ đùi cái đét đưa ra kết luận: “Dù sao thì em biết được Nguyệt Minh nhà chúng ta là cô gái tốt là được rồi, trở về nói với mọi người chuyện tối qua, không thể hủy hoại thanh danh của Nguyệt Minh nhà ta, sắp xuất giá rồi, không thể vì chuyện này mà mang tiếng xấu về nhà chồng.
Mí mắt Tống Nguyệt Minh giật giật, cô thật sự không định nói gì về chuyện nhà chồng này cả.
“Cái gì, chị cả, người trong thôn đều biết chuyện rồi?” Hoàng Chi Tử tái xanh mặt.
“Nếu không tại sao tôi phải tự làm khổ mình lặn lội mười dặm vào sáng sớm chứ, còn không phải vì lo Nguyệt Minh xảy ra chuyện sao.” Quan hệ của Tống Vệ Cần với anh em trong nhà rất tốt, vì cháu gái mà nhọc lòng không ít.