Chỉ thấy vụt một cái, một loại đồ vật tương tự như cái gáo bầu bị ném tới phía cô. Nguyễn Kiều Kiều đang muốn trốn, nhưng phía sau là cái vách tường, phía trước là tiểu mập mạp, thật sự là không có đường để trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái gáo bầu kia bay về phía đầu cô.
"Muội muội!" Tiểu mập mạp sợ hãi kêu một tiếng, dũng cảm tiến lên một bước, đem Nguyễn Kiều Kiều bảo vệ ở sau lưng.
"Bang!" Gáo bầu dừng ở trên trán, canh thịt trong tay còn chưa có ăn cũng đi theo rơi xuống đất.
Tiểu mập mạp bị đập vào trên trán, nháy mắt da liền đỏ lên, nhưng bất chấp chính mình bị thương mà lập tức quay đầu lại xem xét Nguyễn Kiều Kiều đang được mình che ở phía sau lưng, thấy cô không sao lúc này mới yên lòng, lại nhìn xuống đồ rơi dưới đất, giương cổ liền gào lên: "Nội, nội! Thím Lưu ném muội muội, muội muội sắp bị ném đến chết rồi kìa!"
Hắn vừa dứt câu, Nguyễn Lâm thị đang lọc sạn liền hấp tấp vọt ra ngoài.
Cũng giống như tiểu mập mạp, đầu tiên là vọt tới bên người Nguyễn Kiều Kiều, cẩn thận nhìn cô một vòng, rồi hỏi tâm can bảo bối tiếp một vòng, xác định không có bị thương, lúc này mới quay đầu nhìn về phía tiểu mập mạp, đặc biệt là nhìn xuống cái chén cùng gáo bầu bị quăng rớt dưới chân hắn, mặt liền đen lại, nhớ tới bộ dáng hơi thở thoi thóp vài ngày trước của Nguyễn Kiều Kiều.
Tiểu mập mạp vừa thấy ánh mắt kia của bà nội hắn, liền sợ tới mức run lên một cái, lập tức đem trách nhiệm đẩy lên người nữ nhân đối diện: ""Nội, đều do thím Lưu, nàng muốn ném muội muội, nên mới hại con làm rơi chén cơm."
Hiện tại nhà nông đều sinh sống không giàu sang gì, có thể ăn cơm no là đã không tệ rồi, đừng nói tới chi được xa xỉ ăn thịt, thậm chí có mấy nhà đến tết cũng không thể ăn thịt, đó đều là chuyện bình thường trong thôn.
Lưu Mai nhìn thấy canh thịt trên mặt đất cùng với vỏ trứng cách đó không xa, nhớ tới con trai nhà mình chỉ có thể ăn dưa muối, trong lòng thím có chút hụt hẫng, cảm thấy Nguyễn gia thật là phí phạm của trời, đầu óc không bình thường, một đứa cháu gái vô dụng như vậy mà cũng sủng, thật là lãng phí thịt và trứng gà, không bằng đưa cho con trai nàng ăn càng có ích hơn.
Mặc dù trong lòng thím nghĩ như thế, nhưng trên mặt vẫn không dám biểu hiện bất mãn gì, nhìn Nguyễn Lâm thị đang đen mặt, tỏ vẻ xin lỗi nói: "Thím Nguyễn à, ta không phải cố ý, do đứa không nên thân nhà ta chạy loạn khắp nơi, ta quýnh lên nên không nhịn nổi, thật sự là ngại quá."
Nếu là người khác,Lưu thị đã xin lỗi như vậy, thì cho dù có đau lòng thịt cỡ nào cũng nên bỏ qua rồi, đáng tiếc Nguyễn Lâm thị trước nay đều không phải là loại người dễ nói chuyện như vậy.
Chồng Nguyễn Mãn Thương của Nguyễn Lâm thị chết sớm, tuy rằng có danh hiệu liệt sĩ, nhưng làm một người phụ nữ góa chồng lại phải nuôi bốn đứa con trai, hơn nữa bà lại còn xuất thân là tiểu thư nhà địa chủ. Cuộc sống thật sự rất gian nan, nếu không phải vì tính cách đanh đá thì bà đã sớm không chịu đựng nổi rồi.
Ngay lập tức bà trừng mắt với Lưu Mai, mắng chửi nói: "Cái đồ lòng dạ đen tối nhà họ Hứa kia, bình thường cô đánh chửi Đại Tư nhà cô không đủ, bây giờ còn muốn sang nhà ta đánh nhau? Ta xem cô là không muốn sống nữa đúng không?"
"Nguyễn thím, thím xem thím nói gì này. Không phải cháu nói cháu không...." Lưu Mai bị mắng đến khuôn mặt thất điên bát đảo, muốn giải thích nhưng còn chưa kịp nói lại bị Nguyễn Lâm thị mắng tiếp.
"Không phải cố ý à? Cô nhẹ nhàng nói một câu không phải cố ý là có thể bỏ qua hết mọi chuyện à? Bé ngoan nhà ta nếu là bị kinh hách mà sốt cao thì xem ta có xé xác cô ra không? Cái đồ độc phụ này!"
Nếu chỉ là bình thường Nguyễn Lâm thị cũng sẽ không tức giận tới mức này. Nhưng lúc này Nguyễn Kiều Kiều mới từ bệnh viện trở về không được mấy ngày, nghĩ đến cô bé còn không có khỏe hẳn, bà cũng không dám bồi bổ quá nhiều. Mỗi ngày chỉ uống một ít cháo trắng, một quả trứng gà, hôm nay thật vất vả đi lên trấn trên mang theo ít thịt trở về muốn bồi bổ cho cô bé. Không nghĩ tới lại bị độc phụ này làm đổ hết.