Chương 3: Trọng Sinh (3)

Nhưng mà, cuối cùng nam nữ chính cũng không có HE, bới vì nam phụ yêu sâu đậm nữ chính hắc hóa, cuối cùng nghiên cứu phát minh ra virus hủy diệt toàn bộ thế giới.

Hồi ức tới đây, mèo mập xuyên thành Nguyễn Kiều Kiều sâu kín thở dài.

Tuy rằng cũng rất đồng tình nguyên chủ, nhưng cũng cảm thấy nguyên chủ là một người mắt mù, từ nhỏ đã được sủng ái, là thiên kim tiểu thư, giàu có như vậy, có thể mua được nhiều cá khô nhỏ như vậy, đây là cuộc sống tuyệt vời cỡ nào a, làm sao có thể lẩn quẩn trong lòng đi coi trọng một người nam nhân không yêu chính mình đây? Cuối cùng còn vì người nam nhân này làm cho cửa nát nhà tan?

Thật là.... Ngu muốn chết!

"Muội muội, uống nước." Nhìn Nguyễn Kiều Kiều ăn trứng gà mà vẫn thở dài, người đút trứng gà nhanh chân bưng đến nước trà, đưa tới bên cạnh miệng nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều, sợ cô bị nghẹn.

Nguyễn Kiều Kiều vừa lúc cũng cảm thấy khát nước, thuận thế nhấp một ngụm.

Lại nhìn về phía tiểu thiếu niên trước mắt, dựa theo ký ức cô tiếp thu gần nhất, biết bé trai nhân loại này là ca ca của thân thể hiện tại Nguyễn Kiệt, năm nay mới 12 tuổi, là ca ca cùng mẹ cùng cha trong một đám các ca ca khác.

Sau khi lớn lên thành một tổng tài bá đạo, đối với Nguyễn Kiều Kiều rất là yêu thương, chỉ đáng tiếc là sau này bởi vì cứu Nguyễn Kiều Kiều, kết thúc sinh mệnh dưới bánh xe.

Cho dù là như vậy, cũng không thể kéo trái tim điên cuồng si mê của cô về... Xem như bị chết thực nghẹn khuất.

"Về sau bổn miêu... Ta bảo vệ ngươi." Nếu đã trở thành Nguyễn Kiều Kiều, chiếm cứ cái thân thể này của nàng, Tiểu Bàn Miêu liền không thể trơ mắt nhìn Nguyễn Kiệt chết, toàn bộ Nguyễn gia, cô sẽ thay nàng bảo vệ.



Tiểu Bàn Miêu dùng thanh âm trúc trắc, dùng thân thể hiện tại mới năm tuổi nói ra, nghe ngây thơ mười phần.

Nguyễn Kiệt đang đem nước để lại trên bàn, nghe vậy liền sửng sốt một chút, ngay sau đó cười ha ha, xoay người đem cơ thể béo núc ních của Tiểu Bàn Miêu ôm lại, một bên ôm nàng xoay vòng, một bên ở trên khuôn mặt nhỏ kiều nộn của nàng hôn một ngụm, chỉ cảm thấy muội muội nhỏ này của mình siêu cấp đáng yêu.

Nguyễn Kiều Kiều vừa mới khỏi bệnh, làm sao chịu được hắn ôm cô quay vòng vòng, chỉ cảm thấy đầu xoay xoay choáng choáng, hơn nửa lại sợ hắn một lát không trụ được lực liền đem cô quăng ra ngoài, sợ tới mức tru lên nho nhỏ.

Nguyễn Lâm thị đang ở phòng bếp nấu cơm nghe được âm thanh liền chạy ra, liền nhìn thấy Nguyễn Kiệt ôm cục cưng treo ở đầu quả tim của nàng xoay vòng vòng, tức giận đi lên quăng một cái tát, thuận tiện đem Nguyễn Kiều Kiều ôm tới trong ngực mình.

Sau khi dỗ dành tâm can bảo bối xong, lúc này mới trừng mắt đối với Nguyễn Kiệt tức giận mắng: "Ngươi con khỉ lưu manh này có phải lại tìm chết không, dọa đến Tiểu Kiều Kiều, xem ta có đánh ngươi không!"

Ở nhà khác cháu trai là bảo bối, nhưng ở trong mắt Nguyễn Lâm thị cháu trai là cỏ rác, càng nghĩ càng tức, liền hướng tới trên đầu Nguyễn Kiệt chụp một bạt tay.

Ở thời điểm Nguyễn Kiều Kiều hét chói tai, Nguyễn Kiệt kỳ thật liền có chút hối hận, nên hiện tại bị bà nội quăng cho hai bạt tai cũng không tức giận, chỉ có chút áy náy nhìn Nguyễn Kiều Kiều, nhẹ giọng nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, Kiều Kiều, là ca ca hư."

Hắn quên mất, Kiều Kiều không phải như mấy người đệ đệ da dày thịt béo kia của hắn, nàng không chịu nổi hắn lăn lộn như vậy.

Nguyễn Kiều Kiều ở trong lòng Nguyễn Lâm thị vẫy vẫy móng vuốt nhỏ, muốn nói không có việc gì, nhưng Nguyễn Lâm thị cũng không cho cô cơ hội nói chuyện. trừng mắt liếc Nguyễn Kiệt một cái, sai hắn đi ra ngoài gọi người lớn trong nhà về ăn cơm, xoay người liền ôm Nguyễn Kiều Kiều vào phòng bếp.

Nguyễn Lâm thị sợ khói bếp sẽ làm sặc Nguyễn Kiều Kiều, lúc này mới cho nàng một cái trứng gà để ra ngoài ăn, lại cảm thấy trong nhà không có nơi nào khiến cho mình an tâm, chỉ có đem Nguyễn Kiều Kiều đặt ở trước mắt chính mình mới yên tâm được.