Chương 1: Trọng Sinh

Thời điểm tia sét vàng kia đánh xuống, Tiểu Bàn Miêu đang ở một góc gặm đùi gà vừa trộm ở chỗ sói lớn tới gặm đến ngon lành!

Nàng theo bản năng ngẩng đầu, tia sét kia liền vừa vặn đánh trúng nàng.

Tiếp theo liền cảm thấy toàn bộ thân thể bị điện giật, từ đỉnh đầu tới cái đuôi, ngay sau đó là cơn đau từ xương cốt truyền tới, ở giây phút cuối cùng khi sắp mất đi ý thức, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng sói tru nôn nóng...

---------

"Bác sĩ, Kiều Kiều nhà ta thế nào rồi?"

"Hạ sốt rồi, nghỉ ngơi tốt là không vấn đề gì nửa."

Tiểu Bàn Miêu vốn cho rằng mình bởi vì trộm một cái đùi gà, bị sấm sét đánh chết nên đến điện Diêm Vương, không nghĩ rằng khi vừa mở mắt lại gặp một cảnh tượng lạ lẫm.

Cô khẽ mở mắt, nhìn chung quanh đứng đầy người, mười người đồng loạt quay qua nhìn nàng, ánh mắt kia... Giống như bóng đèn 10.000 oát, lấp lánh sáng lên, làm cô sợ tới mức nhanh chóng nhắm hai mắt lại.

Bất quá khi nãy nàng vừa tỉnh, người xung quanh đều đã thấy hết, đều vui sướиɠ không thôi.

Đứng ở sát bên là Nguyễn Lâm thị chắp tay trước ngực, hướng với trời đất vái lạy ba cái, trong miệng thì thầm: " Kiều Kiều, bé ngoan a, cuối cùng cũng tỉnh rôi, là lão tổ tông phù hộ, tổ tông phù hộ a."

Ngay sau đó liền rất không kiên nhẫn xua tay với các nam nhân đứng bên giường, ghét bỏ bọn họ gây cản trở cục cưng hô hấp: "Đều tránh xa ra cả đi!"

Đuổi xong lại lập tức đến xem người trên giường, đổi sắc mặt, lại dùng giọng cực kỳ ôn nhu kêu: "Bé ngoan, mau mở mắt nhìn bà nội, con đừng dọa nội a"

Nói xong liền đem cô từ trên giường ôm xuống, ôm vào ngực mà nhẹ nhàng vỗ sau lưng, bộ dáng kia, thật là cưng chiều đến không chịu được, chỉ kém đem tim mình móc ra, để làm thuốc cho cục cưng ăn!

"......" Bác sĩ đứng ở một bên khóe mắt co rút, cũng may nhiều ngày nay nhìn nhiều nên đã quen, biết nhà Nguyễn gia này cùng nhà khác không giống nhau.



Nhà khác đều là xem cháu trai làm bảo bối, còn Nguyễn gia bọn họ, xem cháu gái là bảo bối, là đại cục cưng.

Hắn yên lặng thu thập đồ của mình, từ trong đám nam nhân sủng con gái như mạng chen ra ngoài, cảm thán, may mà mình cứu sống bé gái này, may mà nhật về được một cái mạng a!

Bác sĩ đi rồi, toàn bộ phòng bệnh liền lập tức ồn ào lên. Tiểu Bàn Miêu mở to tròng mắt đen nhánh, nhìn bên này một cái, nhìn bên kia một cái, chỉ cảm thấy đầu cực kì đau. Tỉnh tỉnh mê mê, giọng bọn họ lớn tiếng kêu cô, càng ồn ào đến mức đầu cô vang ong ong, cả khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại.

Cô vừa nhíu mày, Nguyễn Lâm thị đang ôm cô liền đen mặt, trước tiên đem đầu nhỏ của cô đè lại trong ngực, che kín hai lỗ tai cô, sau đó gầm nhẹ với người xung quanh: "Đều câm miệng cho ta, cút đi, ồn tới bé ngoan của ta rồi, xem ta có đem các ngươi rút gân không!"

Một đám nam nhân yên lặng ngậm miệng, chỉ dùng đôi mắt khát vọng nhìn cục cưng bảo bối trong lòng nàng. Bọn họ không phải sợ Nguyễn Lâm thị, mà là sợ thật sự ồn tới tiều Kiều Kiều bảo bối của bọn họ.

Đối với tiểu muội muội duy nhất trong nhà, bọn họ đều thật sự yêu quý, lúc này nàng đang bệnh, bác sĩ đều nói là bệnh tình nguy kịch, không chỉ người lớn trong nhà lo lắng, bọn họ càng sợ tới mức không ổn!

Tuy rằng không rời được nhưng bọn họ vẫn đều lục tục ra khỏi phòng bệnh. Bọn họ vừa đi toàn bộ phòng bệnh đều an tĩnh lại.

"Mẹ, để con ôm đi." Cuối cùng trong phòng bệnh chỉ còn lại Nguyễn Lâm thị và Nguyễn Kiến Quốc.

"Không cần, ta còn ôm được." Nguyễn Lâm thị cự tuyệt,cúi đầu nhìn bé ngoan đang mở to mắt, cưng chiều nhìn cháu gái nhỏ của mình, chỉ cảm thấy trong lòng đều mềm thành một bãi nước, không khỏi nhớ tới mấy ngày trước đây bộ dáng nàng hơi thở mong manh, hóc mắt đã ươn ướt.

"Bé ngoan của nội a, con nếu có bất trắc gì, con bảo nội làm sao mà sống đây, may mắn a, may mắn ông trời thương xót." Vừa nói, vừa rưng rưng hôn nàng. Làm Tiều Bàn Miêu sợ tới mức theo bản năng kêu ra tiếng.

Không nghĩ tới, vừa kêu một tiếng, lại không phải tiếng kêu meo meo quen thuộc của cô, mà là tiếng a a a của em bé nhân loại!

Cô hoảng sợ mở to mắt! Giãy giụa ở trong lòng ngực cua phụ nhân, lại thấy tứ chi mình cũng biến thành tay nhỏ chân nhỏ của em bé loài người!

Này! Này! Này!

"A, a, a,..."