Ông đối với cô cũng không nói ra một lời nào khó nghe, sau khi có điểm thi chuyển cấp, ông Chung quyết định cho con gái nhỏ tiền xài vặt nhiều hơn con gái lớn, một tháng mười lăm đồng.
Ăn cơm xong, Chung Oánh chủ động đi rửa chén, coi như mười ngón tay của đại tiểu thư Hứa gia từ trước đến giờ chưa từng phải làm việc nhà, cô dù là đi đến đâu đều có bà vυ" chăm sóc, đến năm hai mươi tám tuổi cũng không có tự giặt quần áo hay rửa chén. Nhưng trước mắt không dọn dẹp không được, Chung gia sẽ nhanh chóng biến thành chuồng heo.
Ông Chung cũng không sai con gái mình làm việc, mình cũng không tự giác làm những việc đó, áσ ɭóŧ và đồ quân trang cũng khi nào tỏa ra mùi muối mới tắm rồi thay một lần, chỉ rửa bát sau bữa ăn.
Ông xuất thân là lính truyền tin, sau đó chuyển sang quân tình nguyện làm hậu cầu, ở trong quân đội cũng đã gắn bó mười mấy năm, làm công tác hậu cần ở đơn vị quân đội, quy định so với ở tiền tuyến thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn thấy con gái rửa chén, ông cười một tiếng, móc ra một tấm phiếu đặt lên bàn rồi đi ngủ trưa. Chung Oánh ba chén cơm, hai cái dĩa rửa nửa tiếng đồng hồ, luôn cảm thấy rửa không sạch sẽ, nhơm nhớp. Lúc ông Chung thức dậy để làm việc, cô vẫn còn đứng bên cạnh cái ao, vẻ mặt chán ghét.
Ngày nóng nực, làm việc một chút thân liền toàn mồ hôi, Chung Oánh không thể đi mồi bếp than, không thể làm gì khác hơn là dùng nước nóng còn dư lại trong bình pha với hơn nửa chậu nước lạnh để tắm.
Vào nhà mở cái rương, tìm một chiếc váy dài màu xanh nhạt cổ tròn tay ngắn, kiểu giống như trang phục thời trước, nguyên liệu là vải trơn ngược lại rất thoải mái, phần eo có một lỗ bị rách nhỏ.
Cô lại đi vào phòng ông Chung, tìm túi đồ may vá, cũng không nhận ra phần được vá cũng rất xấu, phải mất đến ba tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng vá được chỗ rách lại, quả thực xấu, nhưng nếu không để ý sẽ nhìn không ra.
Trong gương của tủ quần áo là một người con gái đầy đặn, khỏe mạnh, tay chân dài, trổ mã rất tốt, bắp đùi săn chắc, bắp chân thon dài, có một chút thịt, là vóc dáng của một người thích vận động.
Gương mặt này cũng không có chút nào giống cô, Hứa Tư Oánh rất giống mẹ cô, trời sinh ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp, ngày đó được chăm sóc kĩ càng, cô mang một vẻ đẹp điển hình của Giang Nam, vẻ đẹp mềm mại và quyến rũ, còn Chung Oánh thì trông mộc mạc hơn, cô gái có gương mặt đầy đặn, đôi lông mày không được cắt tỉa, mọc lung tung, đôi mắt to tròn, môi đỏ, gò má ửng đỏ, cho thấy một cô gái rất nhiệt huyết cùng với hooc-mon nữ.
Dáng vẻ xinh đẹp, màu da có chút đáng ngại. Có lẽ do di truyền từ ông Chung, nhưng cũng có thể là hậu quả của việc chơi bời mùa hè, nghiêm túc mà nói thì từ màu lúa mì chuyển sang nước tương, khiến cho vẻ xinh đẹp kia giảm đi nhiều.
Cái gì mà ngọc trai đen, người đẹp da màu đều là từ để an ủi, một trắng che ba xấu là một sự thật không thể phá vỡ.
Yến Thần mời khách đến rạp chiếu phim Hòa Bình bên cạnh một cây cầu, cách đại viện không xa, đi bộ khoảng hai mươi phút có thể tới. Nhưng Chung Oánh không muốn đi bộ, nam sinh mấy ngày này cũng không có xe để đưa đón cô gái, cô suy nghĩ một hồi, quyết định để Lý Chu Kiều đạp chiếc xe đạp hai tám chở cô đi.
Lý Chu Kiều cười hết chặng đường đi, đạp chiếc xe lộc cộc, khiến cho Chung Oánh liên tục sợ hãi kêu lên, càng sợ càng ôm chặt eo của cậu, càng khiến cậu cười lớn hơn: "Cậu... Cậu đừng có ôm tôi, nhột, ai da, nhột chết..."
"Đạp cho đàng hoàng!" Chung Oánh đánh cậu một cái, đưa tay bám vào chỗ yên xe.
"Đại tình thiên cậu đem dù làm gì, khiến người khắp phố ai cũng nhìn kỳ lạ, có ngốc không! Có ngốc không!"
Trên đỉnh đầu một bóng mát đột nhiên dời đi, ánh mặt trời lại chiếu tới, bỏng cả da đầu.
"Chịu đựng che nắng cho cậu còn mắng tôi ngốc, không cho cậu che."