Chương 42

"Anh đừng có suốt ngày nghi ngờ tôi là gián điệp, là phần tử xấu xa nữa. Anh điều tra tôi rồi còn gì, quân đội của các anh cũng đã thẩm tra tôi rồi, thân phận của tôi chân thật đáng tin cậy, tôi là một công dân tốt chính thống."

Nghĩ nghĩ, Giang Thiên Ca lại nhấn mạnh nói: "Các anh là quân nhân phục vụ cho nhân dân, tôi cũng đang phục vụ cho nhân dân đây. Tôi cũng là thanh niên tốt cống hiến cho công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội hiện đại hóa, chúng ta là đồng chí, anh nghi ngờ tôi như vậy, sẽ khiến tôi đau lòng đấy, biết không hả!"

Lục Chính Tây vẻ mặt bất đắc dĩ, anh khẽ thở dài, nói: "Loại chuyện này, tốt nhất là đừng hóng hớt."

Giang Thiên Ca "Ồ" một tiếng, vậy chắc là được rồi.

Ánh mắt cô xoay chuyển, liền nói: "Được, nghe anh, tôi không hóng hớt về ông ta nữa."

Dễ nói chuyện như vậy sao?

Trong lòng Lục Chính Tây đang nghi ngờ, lại nghe thấy Giang Thiên Ca nói: "Tôi thấy hình như ông ta rất thích anh, đây là vì sao nhỉ?... Chẳng lẽ... Là ông ta coi trọng anh, muốn anh làm con rể của ông ta?"

Lục Chính Tây: "..."

Giang Thiên Ca vô tội chớp chớp mắt: "Gì thế, không phải anh nói không được hóng hớt về ông ta sao? Vậy hóng hớt về anh cũng không được à?"

"Nói xem, có phải ông ta muốn chiêu mộ anh làm con rể hay không?"

Lục Chính Tây trầm mặc một lát, cắn răng nói: "... Ông ta không có con gái."

"Ồ." Không có con gái.

Vậy thì yên tâm rồi. Vầng trán của Giang Hướng Lợi khiến cô rất bất an. Giang Hướng Lợi không phải cha ruột của cô, vậy thì cô có thể không cần lo lắng về vầng trán của mình nữa.

Giang Thiên Ca đột nhiên nghĩ đến, với thái độ của Giang Hướng Lợi với Lục Chính Tây vừa rồi, quan hệ của hai nhà bọn họ hẳn là rất tốt. Vậy thì cô có thể nhân cơ hội, đi hỏi thăm Lục Tự Văn một chút được không?

Con gái của Trương Lê Hoa kia, năm nay cũng mới 18 tuổi, nói không chừng còn là bạn bè với Lục Tự Văn.

Nghĩ như vậy, Giang Thiên Ca liền cười hỏi: "Lục Tham mưu, mũi của cháu trai anh, không sao chứ?"

Mấy ngày nay, cô chưa từng nhìn thấy Lục Tự Khôn trong ngõ hẻm. Nghe Trần Anh Hoa nói, Lục Tự Khôn và Tiêu Chí Dương đều bị gia đình phạt. Không biết là bị phạt như thế nào, có nặng hay không?

Lục Chính Tây lờ đi sự phấn khích và hả hê trong mắt cô, nhàn nhạt nói: "Không sao."

Giang Thiên Ca thở dài, nói một cách thấm thía:

"Thật ra sau khi trở về tôi cũng tự xem xét lại hành vi của mình. Lúc ấy tôi cũng là quá tức giận, trách tôi, không ngờ cháu trai anh lại là người như vậy."

"Mọi người đều nói cháu trai anh là quán quân giải bóng bàn của trường, còn nói cháu trai anh suýt chút nữa được vào đội tuyển của tỉnh, tôi cũng muốn xin được chỉ giáo kỹ thuật đánh bóng, nên mới đánh bóng cùng cháu trai anh."

"Nhưng không ngờ, nhân phẩm của cháu trai anh lại kém như vậy, cố ý đánh bóng vào mặt tôi. Anh biết đấy, mặt của con gái rất quan trọng, cháu trai anh lại có ý đồ xấu xa muốn hủy hoại mặt của tôi, tôi có thể không tức giận sao?"

Nghe cô cứ "cháu trai anh", "cháu trai anh", Lục Chính Tây trầm mặc không nói, ánh mắt sâu kín liếc nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca giả vờ như không biết, cái miệng nhỏ nhắn tiếp tục luyên thuyên, kể tội Lục Tự Khôn:

"Thật ra bây giờ nghĩ lại, lúc đó tôi đã hành động quá bốc đồng. Cháu trai anh đánh bóng vào mặt tôi rất nhiều lần mà vẫn không thành công, cho dù có cho thêm mấy cơ hội nữa, chắc chắn cậu ta cũng không đánh trúng được."

"Lúc đó, tôi không nên phản ứng gay gắt như vậy, trực tiếp một quả bóng, đánh cho mũi cháu trai anh chảy máu."

Đương nhiên, cô cũng không quên biện hộ cho bản thân: "Cho nên, sau này tôi mắng anh, cũng là bởi vì quá tức giận. Thực ra, lúc đó trong lòng tôi rất sợ hãi."

"Tôi chỉ là một cô gái, ra ngoài, bên cạnh không có một người thân nào, nếu tôi không hung dữ một chút, chẳng phải sẽ bị người ta bắt nạt sao."

Khóe miệng Lục Chính Tây khẽ giật giật, anh nhìn Giang Thiên Ca, nói: "Ừ, biết rồi."

Giang Thiên Ca cho rằng anh kiệm lời như vàng, sẽ không mở miệng nữa, ai ngờ, ngay sau đó, liền nghe thấy anh thản nhiên nói: "Cho nên cô mắng, cũng không thể trách cô. Là lỗi của tôi."

Giang Thiên Ca: "..."

Lần đầu tiên Giang Thiên Ca bị anh ta làm cho cứng họng.

Đôi mắt đảo một vòng, Giang Thiên Ca nói: "Cũng không phải lỗi của anh, là... lỗi của cháu trai anh."

Lục Chính Tây: "Ừ, sau khi về anh sẽ dạy dỗ cậu ta."

Giang Thiên Ca gật đầu đồng ý: "Đúng! Làm sai thì phải dạy dỗ! Nuông chiều quá sẽ sinh hư, nếu không, hậu quả sẽ khôn lường."

Lục Chính Tây: "..."

Ăn cơm xong, Lục Chính Tây hỏi Giang Thiên Ca có muốn nghỉ ngơi một chút không, Giang Thiên Ca nói không cần, "Nhanh chóng giảng cho anh xong đi, tôi còn phải về nhà nghỉ ngơi."

Lục Chính Tây cũng chiều theo ý cô.

Anh đã cho người ta dọn dẹp tài liệu trong văn phòng từ trước, trên bàn làm việc chỉ đặt hai chiếc máy tính, bàn phím được trang bị chính là bàn phím chữ Hán hai mươi sáu phím của Vương Hoài Dân.