Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tưởng Lệ Đình cảnh cáo xong, mắt dán vào đáy chậu đen xì, cầm bàn chải đánh giày và bột giặt đi về hướng bờ sông.
Châu Thải Phượng tức quá, cảm thấy tất cả đều do Tô Vãn Nghiên mà ra, đi vào trong nhà giận dữ đẩy cửa.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa yếu ớt đập vào tường, rung nhẹ.
Tô Vãn Nghiên ngẩng đầu lên chỉ thấy bà ta đang trừng mắt đi tới, thô lỗ bế Tưởng Nha Nha ở trên giường đi.
Sau đó còn không quan tâm nhấn đầu Tưởng Nha Nha xuống thùng nước, trong miệng lẩm bẩm: “Không phải dùng nước tắm gội đầu cũng được sao, đây cũng là nước trong bồn tắm, để ý làm gì.”
Tưởng Nha Nha nằm trong vòng tay bà ta, cả người như trồng cây chuối, sợ tới mức bàn tay nhỏ bé nắm lung tung vào vạt áo của bà.
Tiếng khóc sợ hãi xen lẫn tiếng sặc nước văng vẳng bên tai.
Tô Vãn Nghiên trông thấy thế rất sợ, khó có thể tin được đây là cách chăm sóc một đứa bé hơn một tuổi.
Cô tiến về phía trước, túm lấy Tưởng Nha Nha: “Bà có nghe thấy nó đang khóc không? Gội như vậy, phổi dễ bị sặc nước, đứa trẻ sẽ chết mất.”
Mắt Tưởng Nha Nha đỏ sọc, tóc tai ướt sũng dính vào mặt mũi, nước nhỏ vào bả vai run run ôm lấy Tô Vãn Nghiên, giống như chú chó con đáng thương rơi xuống nước: “Mẹ…mẹ, mẹ~”
Châu Thải Phượng thấy mình không sai, trợn mắt nhìn Tô Vãn Nghiên: “Không phải con cái nhà ai cũng như vậy sao, giống như cô, mỗi ngày đều phục vụ ba đứa trẻ mà không phải làm gì cả.”
Điểm này Tô Vãn Nghiên không thể phản bác, bởi vì hoàn cảnh sinh ra không giống nhau, nông dân sinh ra con trai làm chủ xưởng là được rồi, sao có thể tinh tế như vậy.
Trước ngực cô ướt một mảng lớn, thấy đứa bé trong ngực xấu hổ, vẻ mặt đau lòng nói: “Vậy để tôi tắm cho nó, bà không cần động tay vào.”
Châu Thải Phượng nhân lúc Tưởng Lệ Đình không có ở đây, lớn giọng không ít: “Cô tốn cả sáng tắm rửa cho chúng, trong nhà chuyện nọ, chuyện kia còn có hơn mười mẫu ruộng, giặt quần áo, nấu cơm, cái gì cũng không quan tâm đúng không?
Cô tự mình nhìn xem, con dâu các nhà xung quanh có ai không hầu hạ bố mẹ chồng. Buổi trưa cũng không biết đi vào bếp phụ giúp, chỉ ở đây tắm rửa cho chúng, còn không phải trốn việc.”
Tô Vãn Nghiên cũng tức giận với một người không biết lý lẽ như vậy: “Có bản lĩnh thì tìm con của bà cãi nhau đi, không có việc gì thì đừng gây sự với tôi.”
Châu Thải Phượng cũng không hề xấu hổ mà bộc lộ suy nghĩ của mình, ra vẻchủ mẫu gia đình mà nói: “Cô còn biết nó là con trai tôi à? Tôi có thể cam lòng để con trai tôi không vui sao? Bộ dạng này của cô, đồ lót đều để cho con tôi giặt, đúng là không biết xấu hổ!!!
Cũng không sợ đàn ông trong nhà mà giặt đồ lót là chuyện xấu, tôi thấy ngoại trừ việc quyến rũ con trai tôi và hầu hạ đàn ông trên giường ra thì việc gì cũng không biết làm.”