Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Con cả với con thứ hai nhà bà thì nghe lời vợ, tôi cứ nghĩ Lệ Đình là người tàn nhẫn, ai nghĩ là so với ba người họ thì nó còn thương vợ hơn.”
Châu Thải Phượng mong chồng nghe lời mình, nhưng không mong con trai mình thành người hầu cho vợ, bây giờ nghe thấy thế, trong lòng có chút không thoải mái. Bà hừ một tiếng, không thèm nói gì.
Nhưng nhìn các loại thịt trong túi thì vẻ mặt tiếc nuối, lẩm bẩm: “Tiểu tử thối này, cứ cái đà này, còn không lãng phí?”
Bà tiết kiệm đã thành quen, dù mỗi tháng Tưởng Lệ Đình cho không ít tiền dưỡng già, nhưng vẫn không nỡ tiêu.
Tưởng Lệ Đình không nghe thấy, xách đồ đi về phòng.
Tưởng Thâm và Tưởng Trầm đứng ở phòng bên, nhìn thấy túi lớn túi bé, không ngừng nuốt nước bọt.
Nha Nha đang ngồi dưới đất, thò tay ra ý muốn lấy, mông thì cong lên… mà cô bé sốt ruột chảy nước miếng, chỉ biết nói ê a.
Tưởng Lệ Đình cũng không đánh chúng, ôm đồ ăn vào nhà như bảo bối: “Vợ, anh mua cho em đồ ăn ngon đấy, có kẹo sữa Thỏ trắng, bột cam, bánh xốp đào giòn, kẹo mạch nha, bánh đậu xanh, bánh quế hoa và thịt bò khô.”
Tưởng Thâm ôm em gái, vẫn có thể nhịn được.
Nhưng đứa bé bốn tuổi Tưởng Trầm, vẫn không kiềm chế được mà đến cạnh cửa, thò đầu vào bên trong nhìn.
Tô Vãn Nghiên ngồi trên giường, nhìn về phía Tưởng Trầm, Tưởng Lệ Đình thì vẫn thay cô bóc vỏ kẹo sữa Thỏ trắng.
Cô vừa cầm lên ít kẹo sữa, còn chưa kịp đưa cho cậu, đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng hét: “Lệ Đình, con không thấy mấy đứa nhỏ đều sốt ruột như vậy à? Bị phụ nữ mê hoặc rồi cũng không biết cho chúng nó mấy cái.”
Tưởng Lệ Đình xách nhiều đồ như vậy, vì vậy đồ ăn vặt cũng chỉ mua chút ít, hắn sợ không đủ cho Tô Vãn Nghiên ăn, nói ra phía ngoài: “Mỗi tháng con đưa mẹ nhiều tiền sinh hoạt như vậy, sao mẹ không mua một ít cho chúng?”
Ánh mắt Tưởng Trầm tối sầm lại.
Cậu biết Châu Thải Phượng sẽ không mua đồ ăn vặt cho chúng.
Huống gì là đồ tốt như vậy, bình thường thịt và bánh quy cũng không có.
Nhưng Tô Vãn Nghiên cầm một ít kẹo đưa cho cậu bé, bằng mắt thường có thể thấy ánh mắt tròn xoe của Tưởng Trầm.
Cô vui vẻ nói: “Mau cầm lấy đi.”
Tưởng Lệ Đình nói: “Còn không mau cảm ơn vợ chú đi.”
“Cảm ơn mẹ.”
Tưởng Trầm vươn bàn tay nhỏ bé không với tới, rất muốn lấy hết, tay chân cậu luống cuống một lúc, cuối cùng đưa vạt áo lên, giọng lí nhí: “Để đây là được rồi ạ.”
Tô Vãn Nghiên hơi nhướng mày.
Lần đầu tiên cô đã rất thích cậu bé này, cảm thấy có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Cô bỏ kẹo ra sau, kéo cánh tay cậu đến bên giường, mở mỗi loại đồ ăn vặt ra: “Tự xem rồi lấy đi.”
Tưởng Trầm duỗi bàn tay bẩn của mình, vừa mới định đụng vào bánh xốp đào giòn, chợt nghe tiếng “chậc” lưỡi của Tưởng Lệ Đình.