Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Lệ Đình vẫn lên quét lên người mình.
Cô phồng má, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, nghiêng đầu lườm anh rất khó chịu, đôi tai lập tức đỏ lên: Ánh mắt của hắn thật da^ʍ đãng.
Tưởng Lệ Đình buồn cười: “Vợ, sao em lại xinh đẹp như vậy, anh cảm thấy em ở cùng anh có chút hư hỏng.”
Tô Vãn Nghiên không kiên nhẫn mà nhìn qua một lượt, giọng nói không rõ ràng: “Anh biết mà còn muốn lấy tôi?
“Đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.” Tưởng Lệ Đình ngược lại còn không biết xấu hổ.
Tô Vãn Nghiên tức đến nỗi đau tim: Còn có thể nghĩ bản thân như vậy hay sao?
Đúng lúc này, cánh cửa không khóa đột nhiên bị đẩy ra.
Tô Vãn Nghiên quay đầu lại nhìn thì thấy Nha Nha đang bò vào phòng, trên người cô bé vẫn mặc bộ quần áo đầy bùn đất tối qua.
Nhưng nghĩ lại, Châu Thải Phượng hôm qua hùng hổ cả đêm, cũng không có tâm trạng mà tắm rửa cho cô bé.
Tưởng Lệ Đình đứng bên giường, nhìn Nha Nha nói: “Đi ra ngoài, người con bẩn hết rồi.”
Tưởng Nha Nha vốn nghe không hiểu gì, mở to mắt ngồi dưới đất, vô thức bỏ bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu vào miệng.
Một giây sau, bỗng bị một ngón tay mảnh khảnh nắmlấy, Nha Nha tò mò ngẩng đầu lên nhìn.
Tưởng Lệ Đình nhíu mày, nói: “Vợ, em đừng chạm vào nó, con bé rất bẩn, nhìn đã biết hôm qua không được tắm rửa.”
Nói xong, giống như ngày thường không chịu nổi, dùng mũi giày hẩy hẩy cô bé ra ngoài như thể rất ghét nó.
Tô Vãn Nghiên nhớ tới hai cậu nhóc nhìn Tưởng Lệ Đình với ánh mắt rụt rè và những lời hắn đe dọa em gái mình.
Nghĩ đến đây, nếu mà có con thì hắn cũng sẽ vung tay đánh đứa trẻ, bỗng nhiên cô thấy chán ghét hắn.
Cô đặt cốc nước xuống: “Anh hôm qua cũng đâu có tắm rửa, đừng nói là trẻ con.”
“Cái kia là do vội động phòng, sợ em chạy mất, bây giờ anh sẽ đi nấu nước, chúng mình cùng tắm.”
Tưởng Lệ Đình nhếch mép đi ra ngoài, không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của Tô Vãn Nghiên, rồi đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Vãn Nghiên cùng đứa bé, Nha Nha nắm chặt ngón tay của cô, tò mò nhìn chăm chú vào chúng.
“Đúng là côn đồ.” Tô Vãn Nghiên nhìn về phía cửa lẩm bẩm nói, sau đó vỗ nhẹ lên gò má nóng hổi của mình.
Sau đó lấy ở đầu giường một đoạn giấy vệ sinh, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên khóe miệng Nha Nha.
Các loại sợi được cắt thành những đoạn dày và rộng không đều nhau, tất cả đều bị đứt, chắc là Tưởng Trụ không biết nấu ăn.
Cô gắp một đoạn mì sợ dày bằng ngón tay, đưa lên trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Nha Nha tranh thủ ăn cơm đi.”
Nha Nha nghiêng đầu, há miệng hút vào. Nước mì văng khắp mặt, cô bé phồng má nuốt xuống.
Tô Vãn Nghiên bỗng nghĩ đến Tô Niệm Niệm vì vậy việc chăm sóc trẻ con đúng là rất khéo.
Cô kiên nhẫn cho em bé ăn.