Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tưởng Trụ cũng không dám chọc giận bà, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Bà bớt tranh cãi đi, lần đầu tiên thấy Lệ Đình thích một cô gái như vậy, lại đồng ý kết hôn sinh con, bà không vui khi bế cháu à?”
Châu Thải Phượng lườm ông một cái: “Vui cái gì? Nếu cháu tôi biết mẹ nó là người lười biếng, nó có thể vui nổi không?”
Tưởng Trụ thở dài , buông bát đũa.
Không dám nói gì, mang theo thùng nước gạo đi cho lợn ăn.
Châu Thải Phượng mở nắp nồi ra, hơi nóng hôi hổi bốc lên.
Bà múc một thìa canh, tất cả đều là nước canh mì sợi.
Chưa kịp động đũa, thì đã không thấy còn sợi mì nào.
Bà nghiến răng: “Con hồ ly tinh này không thể ở lại, nếu còn tiếp tục như vậy, con trai tôi sẽ bỏ đói chúng ta à?”
Tưởng Lệ Đình vừa đi vào bếp đã nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Châu Thải Phượng, hắn không để ý nói: “Ba cho hơi ít mì, vợ con mệt mỏi, con cho cô ấy nhiều hơn một chút, nếu mẹ thấy bữa sáng không đủ thì cho thêm một chút.
Hay là con ra ngoài mua về, đây là chuyện vặt, đừng suốt ngày làm mất mặt thế.”
Châu Thải Phượng tức giận nhưng vẫn nói đến chuyện chính: “Mẹ hỏi con, cô gái này do con dẫn về, ba cô ta không đến tìm con à? Còn nợ kia bao giờ trả?”
Tưởng Lệ Đình từ trong tủ bếp lấy ra chiếc bàn chải đánh răng mới, ngâm qua nước nóng, bóp kem đánh răng ra, nói không rõ ràng: “Nợ… Người ta đã trả rồi, còn người, là con chọn trúng rồi kéo về.
Mẹ cũng biết rồi, con ở thị trấn nổi tiếng là thổ phỉ, ai dám không cho, đều do con dùng vũ lực, mẹ cũng đừng trách cô ấy.”
Châu Thải Phượng tức giận nói: “Dẹp chuyện của con đi, nhà cô ta với nhà chú Tư con đều đã dọn dẹp đồ đạc, có thể trả được tiền cho con không?
Nó chỉ là một tòa nhà kiểu Tây, mẹ không thấy con nói muốn chuyển đến, nhất định là ba cô ta dùng cô ta gán nợ đúng không?”
Nói hết câu, đầu óc bà choáng váng: “Đó là bốn nghìn tệ, bằng mười năm đi làm của người bình thường, làm sao con có thể hồ đồ như vậy?”
“Hồ đồ cái gì, con thích, con bằng lòng tán gia bại sản cũng được. Nếu con không thích thì có cho con cả núi vàng, con cũng không cưới, về sau mẹ đừng nhắc đến việc này, tránh làm cho Nghiên Nghiên nghe xong khó chịu.”
Tưởng Lệ Đình cảnh cáo xong, cầm cốc nước và bàn chải đánh răng đi về phòng mà không quay đầu lại.
Hắn ngẩng đầu lên thấy Tô Vãn Nghiên đang mặc sơ mi trắng, vạt áo vừa che đến dưới cặp mông, lưng thẳng tắp ngồi trên giường, cặp đùi trắng thon dài buông xuống đất.
Hắn nghĩ đến người xinh đẹp này là vợ mình, rất vui vẻ, khóe môi cong lên, xấu xa nói: “Vợ, ở đây còn có thùng rác.”
Tô Vãn Nghiên cầm lấy, đôi chân trắng nõn đi một đôi dép lê to không vừa chân, ngồi xổm xuống cạnh thùng rác đánh răng.