Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lòng Tô Vãn Nghiên cực kỳ phản cảm khi cùng loại người như hắn phát sinh quan hệ thân mật, cô vòng tay ôm lấy bản thân, yếu ớt đứng sang một bên nói: “Có thể đợi kết hôn xong không? Hai chúng ta không quen biết, tốt xấu gì cũng phải cho nhau thời gian để thích ứng.”
“Vợ, ngay cả việc tắm rửa tôi còn không chờ được, em thấy tôi sẽ chờ nhiều ngày như vậy sao. Tôi sẽ rất nhớ em đấy.”
Tưởng Lệ Đình chau mày, từng bước tới gần cô, ngôn từ nói ra vô cùng phóng đãng, làm Tô Vãn Nghiên đỏ mặt, trong lòng cô lại càng thêm bài xích lùi về phía sau.
“Bốp” một tiếng.
Bắp chân cô đập ngay vào mép giường, cả người Tô Vãn Nghiên ngã xuống giường.
Toàn bộ sức mạnh của Tưởng Lệ Đình đè lên người cô. Khuôn mặt điển trai vùi vào chiếc cổ dài mảnh khảnh của cô, hít hà hương thơm thanh nhã của thiếu nữ, nói: “Vợ, em thơm quá, lát nữa đừng lộn xộn, không thì người đàn ông của em không cẩn thận sẽ làm em bị thương.”
Hơi thở của hắn phả vào da thịt, nóng rực như thiêu đốt, rất khó chịu.
Tô Vãn Nghiên có thể nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, biết rõ phòng này không có cách âm, cô nói với cảm giác chán ghét nghẹn ứ trong cổ họng: “Nếu chúng ta động phòng trước khi kết hôn, sẽ bị người khác bàn tán…”
Tưởng Lệ Đình không chờ cô nói hết, đôi môi mỏng đã đè lên môi của cô, hơi thở trầm đục nói: “Không sao, đều là người trẻ tuổi, có người đàn ông nào chịu nổi khi ở cùng phòng với vợ mình. Huống hồ anh là người mang em về, nếu không động vào em, tin đồn vẫn là tin đồn.”
Tô Vãn Nghiên có chút bối rối, không kịp phản ứng, cúc áo đã bị mở tung, từ chỗ mềm mại truyền đến cảm giác nắn bóp thô ráp.
Hốc mắt cô ngập nước mắt, dung nhan xinh đẹp như bị lửa thiêu đốt, sợ hãi đẩy tay vào ngực hắn:
“Tôi không quen, cũng không thích, anh có thể cho tôi chút thời gian không? Tôi xin anh.”
Tưởng Lệ Đình không chút suy chuyển, hắn nhìn đôi bàn tay nhỏ đặt lên ngực mình, nhíu mày nói: “Cái gì? Không cho đụng chạm? Bảo bối ~ Em là người anh muốn lấy làm vợ, phải sinh con cho anh, còn phải giải quyết dục vọng của anh.
Không phải là bình hoa anh mua về, anh bây giờ rất muốn, em phải phối hợp, không phối hợp để lát bị đau thì ráng chịu.”
Tô Vãn Nghiên vẻ mặt xấu hổ, đỏ đến mức có thể chảy máu. Cô liếc nhìn cái dây đỏ ở cổ tay, trong lòng đau khổ. Đôi mắt đẹp chực khóc, nhưng không nói nên lời.
Tưởng Lệ Đình phá hỏng sự ngây thơ của cô, hoàn toàn khinh thường việc bồi dưỡng tình cảm trước, còn nghiêm túc nói thêm: “Vợ, anh nghe nói việc này có thể thư giãn, đêm nay anh sẽ phục vụ em thật tốt.”
Tô Vãn Nghiên đau khổ mấp máy môi, nước mắt chảy xuống: “Có thể đừng nói nữa được không?”