Chương 8

Lúc đó nguyên chủ còn chưa kịp đau lòng, đã bị ép đưa lên xe lửa đi xuống nông thôn. Cô ấy khóc lóc hai ngày mới phát hiện ra nơi mình đến lại chính là nơi mà thanh mai trúc mã La Nghiệp Thành đang ở.

Cô ấy sắp xếp lại tâm trạng rồi coi La Nghiệp Thành như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Nào ngờ mọi sự bỏ ra trước đây của cô ấy đều đổ sông đổ biển. Sau khi biết chuyện của cô ấy, La Nghiệp Thành chẳng những không thừa nhận mối quan hệ trước kia, mà còn nói chỉ coi cô ấy như em gái.

Anh ta còn tặng cho cô ấy một tin sét đánh ngang tai: Anh ta đang hẹn hò với Khương Tiểu Uyển, là con gái bí thư chi bộ và hai người sắp kết hôn rồi!

Mọi người đều không biết mối quan hệ phức tạp giữa nguyên chủ và La Nghiệp Thành, chỉ thấy cô ấy theo đuổi anh ta, nên sau lưng không ít lời gièm pha cô ấy không biết liêm sỉ, trơ trẽn.

Thực ra, những điều này Tống Vi cơ bản đều biết, dù sao thì Lưu Lâm Lâm cũng thường xuyên đem những lời đàm tiếu bên ngoài ra chế giễu cô ấy.

Đối mặt với điều đó, Tống Vi chỉ biết trốn trong phòng khóc lóc, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Sau đó, Khương Tiểu Uyển và cô ấy tình cờ gặp nhau bên bờ sông rồi xảy ra chút xung đột mà cô ấy vô tình rơi xuống nước.

Trong lúc được đưa đến bệnh viện, linh hồn nguyên chủ vì không còn chút ý chí sinh tồn nào mà tan biến. Về sau, không biết bằng cách nào, Tống Vi thời mạt thế xuyên không đến đây và trở thành Tống Vi của thế giới này.

Đối với cô mà nói, mạng sống này vô cùng trân quý.

Chuyện tình cảm rắc rối của nguyên chủ và La Nghiệp Thành không liên quan đến cô, có thời gian yêu đương thì cô thà lên núi kiếm thêm đồ dự trữ.

Trong tay Tống Vi còn hơn một trăm đồng, không nhiều nhưng cũng không ít.

Lý do cô ấy có số tiền và tem phiếu này là vì nguyên chủ có một người anh trai đang phục vụ trong quân đội.

Mỗi tháng anh đều gửi cho cô ấy 15 đồng và một ít tem phiếu.

Mẹ kế cũng từng nhòm ngó số tiền này. Ban đầu, tiền bạc và tem phiếu đều rơi vào tay bà ta. Nhưng có lần anh trai về thăm nhà rồi biết chuyện, thế là đã thẳng tay cho đứa con trai cưng của hai người kia một trận.

Từ đó về sau, mẹ kế không dám lấy tiền và tem phiếu nữa, nhưng vẫn lấy của cô ấy một ít tiền sinh hoạt, nếu không ở trong nhà sẽ không có phần của cô ấy.

Đến bây giờ, trên người nguyên chủ chỉ còn lại hơn một trăm đồng và một ít tem phiếu lẻ.

Số tiền này dùng tạm thời thì ổn, nhưng gia đình bên kia chắc chắn sẽ không gửi thêm tiền cho cô nữa. Cô không phải nguyên chủ nên không thể mặt dày mà đi lấy tiền của anh trai nguyên chủ gửi đến.

Vì vậy, sau này cô phải nghĩ cách kiếm tiền. Nhưng thời đại này, mọi hoạt động kinh doanh đều do nhà nước quản lý, tự ý kinh doanh buôn bán rất dễ bị gán mác tư bản, đầu cơ tích trữ.