Các căn nhà của trạm trí thức đều là nhà đất nện, đây là những căn nhà mà địa chủ cũ để lại cho người hầu ở trước đây, một dãy nhà nối tiếp nhau. Nhưng mỗi phòng đều rất nhỏ, khoảng chừng 17 mét vuông.
Mà căn nhà này không phải là thôn cho ở miễn phí.
Thanh niên trí thức muốn ở phải trả tiền thuê nhà, mười đồng.
Sau khi trả mười đồng, có thể ở lâu dài.
Những ai không muốn trả tiền thuê nhà thì ngủ giường tập thể.
Tống Vi có phòng riêng của mình, điều này khiến cô rất hài lòng.
Nhưng dù nguyên chủ không có phòng riêng, cô cũng sẽ tìm cách kiếm tiền để có phòng riêng.
Tống Vi mở cửa phòng, bước vào và đi thẳng tới một cái bao để ở đầu giường tìm tiền, cô lấy ra hai đồng và hai xu từ một chồng tiền lẻ rồi cất lại, sau đó quay người rời khỏi phòng.
"Cảm ơn Lý trí thức, đây là tiền trả lại cho cô, còn hai xu là để cảm ơn cô đã chăm sóc tôi trước đây."
Cầm một đồng và hai xu vừa nhận, Lý Quyên rất vui mừng.
"Cái này... chúng ta là thanh niên trí thức giúp đỡ lẫn nhau cũng là điều đương nhiên, cô cứ cầm lại đi."
Tống Vi lắc đầu: "Không có gì là đương nhiên cả."
Cô không bao giờ cho rằng điều gì là lẽ đương nhiên.
Cuối cùng, Lý Quyên vẫn nhận hai xu ấy.
Lưu Lâm Lâm đứng bên cạnh nói với giọng mỉa mai: "Hầu hạ cô ta một lúc cũng không phải là không có lợi, bởi tôi nói sao mà cô chạy đi chạy lại chăm chỉ thế."
Mặt Lý Quyên đỏ bừng: "Tôi không có."
Tống Vi liếc nhìn Lưu Lâm Lâm: "Nhà cũng không nằm cạnh biển mà sao quản rộng thế, đây là chuyện giữa tôi và Lý trí thức, liên quan gì đến cô mà chen vào?"
Lưu Lâm Lâm đặt mạnh cái nồi lên bếp: "Tống Vi cô có ý gì đây, lại nói, tôi nói chuyện với Lý Quyên mà cô ấy còn chưa lên tiếng, cô chen vào làm gì?"
Lý Quyên: "Hai người đừng cãi nữa."
Lưu Lâm Lâm: "Thật là nhảy xuống nước vào viện xong mà còn mài được tính khí của cô lớn như vậy, làm gì lại không thể nói được cơ chứ?"
Lý Quyên vội giải thích: "Lưu Lâm Lâm, cô đừng nói nữa, Tống Vi không phải nhảy xuống nước, cô ấy là vô tình ngã xuống sông."
Vì trên xe bò Tống Vi giải thích rất có lý lẽ, dù sao đổi lại là cô, đã đưa cho La Nghiệp Thành nhiều thứ như vậy, bỏ ra nhiều công sức mà không có hồi đáp, cô cũng sẽ không cam lòng.
Lưu Lâm Lâm chế giễu: "Cô nói thì là thật sao? Ai mà không biết Tống Vi không biết xấu hổ bám theo La trí thức, đột nhiên nghe nói anh ta sẽ kết hôn với người khác, cô ta buồn bã nhảy sông cũng là điều bình thường, dù sao có người đúng là không biết xấu hổ."
Tống Vi: "Tôi không biết mình có biết xấu hổ hay không, nhưng tôi biết cô đúng là không biết xấu hổ, dù sao tôi với La Nghiệp Thành cũng là đồng hương, có chút quan hệ. Nhưng cô thì khác, nếu tôi nhớ không lầm, khi La Nghiệp Thành và Khương Tiểu Uyển đang hẹn hò, cô cũng đã tặng anh ta mấy lần quà, thật nghĩ người khác đều là kẻ ngốc đui mù không thấy gì sao."
Lưu Lâm Lâm rõ ràng là người không giữ được bình tĩnh, bị Tống Vi nói vài câu đã tức đến xấu hổ, liền lao đến chụp lấy cô.
"Tống Vi, cái con đê tiện này!"
Ồ, muốn đánh nhau à.