Chương 5: Yêu tiền và tiếc mạng

Hệ thống vạn người ghét sợ ngây người: “Ký chủ, sao cô làm được?”

“Cứ làm như vậy thôi, cho dù là lúc nào, lãng phí lương thực đều là một chuyện đáng xấu hổ, huống chi đây chính là những năm 80, việc này không khiến cho nhiều người tức giận mới là lạ, ta nói cho mi biết, đây chính là ở những năm 80, nếu chuyện này xảy ra ở tương lai…” Mở phát sóng trực tiếp, có internet, chỉ vài phút là có thể cầm đến ban thưởng mấy trăm triệu.

Đột nhiên Tô Tầm cũng bắt đầu hoài nghi, có phải chủ nhân của hệ thống này cũng đề phòng điểm đó, cho nên mới đưa cô đến nơi đây?

Hệ thống vạn người ghét cực kỳ hưng phấn: “Ký chủ thật thông minh, cố lên, chờ chúng ta lấy được giá trị ghét bỏ một vạn điểm, ta có thể trở về rồi, cô cũng có thể tự do.”

Tô Tầm hé miệng cười xấu xa.

Trở lại ư? Cô tiếc mạng lắm.

Lẻ loi một mình ở những năm 80, chọc nhiều người tức giận, bị người ta đánh thì phải làm sao?

Đừng tưởng cô không biết, đầu thập niên 80 còn chưa làm quá nghiêm khắc, vì sao chưa nghiêm khắc, đó không phải vì trị an kém sao?

Kiếm tiền đâu thể không cần mạng?

Cho nên tạm thời Tô Tầm không có ý định tiếp tục chọc nhiều người tức giận, thậm chí trước khi an toàn đạt được bảo vệ, cô không định lại đắc tội với người.

Dù sao giá trị ghét bỏ này không phải ai cũng có thể đóng góp, là thật sự phản cảm đến muốn ra tay đánh cô mới tính là một giá trị ghét bỏ.

Nếu không vừa rồi trong tiệm cơm đâu chỉ có 23 người, vì sao chỉ có 23 điểm giá trị ghét bỏ?

Từ nhỏ không có người thương không có người yêu, Tô Tầm dưỡng thành hai thói quen, yêu tiền và tiếc mạng.

“Haiz, đáng tiếc bát sủi cảo kia của ta.”

Hệ thống vạn người ghét: “Cô nên ăn hai miếng.”

Nếu thật sự ăn hai miếng mới ầm ĩ, vậy người khác không cách nào ăn lại, đúng là lãng phí lương thực, mặc dù Tô Tầm đói bụng không có quá nhiều tam quan chính trực, nhưng đối với việc tiết kiệm lương thực, đó là điều đã khắc sâu vào trong xương tủy.

“Được rồi, dù sao cũng có tiền, không lo ăn uống, đi ăn tiệc nào!” Tô Tầm nhẹ nhõm xách theo hành lý của mình tiếp tục đi tìm nhà hàng.

“Đúng rồi hệ thống, giúp ta đổi dollar thành phiếu đổi ngoại tệ.”

Lúc này người nước ngoài đến trong nước cần phải dùng phiếu đổi ngoại hối, sở dĩ Tô Tầm biết những thứ này là vì hệ thống nói cho cô biết.

Rất nhanh trong rương hành lý có thêm hơn 4000 phiếu đổi ngoại hối.

Làm người Hoa ở nước ngoài, Tô Tầm đương nhiên không có tem phiếu mà khi mua đồ trong nước cần, nhưng dùng những phiếu đổi ngoại tệ này mua đồ, không cần kèm theo tem phiếu khác.

Từ phương diện nào đó mà nói, phiếu đổi ngoại tệ này cũng thuộc về siêu cấp tiền tệ rồi.

Tô Tầm cảm thấy may mắn mình dùng cái này, nếu không, cô thật đúng là không phân biệt được mua thứ gì cần phiếu nào, đưa bao nhiêu.

Nhất định sẽ thành trò cười.

Vốn đang cảm thấy hệ thống sắp xếp thân phận này cho cô có hơi phiền phức, nhưng bây giờ phát hiện thật đúng là thuận tiện, có thể thành công che giấu việc cô không hiểu rõ thời đại này.