Chương 3: Kiếm tiền
Bởi vì được nhận nuôi và bị trả lại, cho nên cô không có cơ hội thiết lập tình bạn hữu nghị với đám trẻ con trong cô nhi viện, cũng không có một trưởng bối nào khiến cô lưu luyến, những trải nghiệm này khiến cho cô rất khó sinh ra tình cảm với người khác.
Nhân duyên ở trường học và công ty của cô đều rất tốt, nhưng tất cả đều là ngụy trang, thứ khiến cô lưu luyến nhất, đại khái chỉ có số tiền mà mình vất vả mới tích góp được, nhưng tiền còn có thể kiếm lại mà.
Cho nên Tô Tầm cũng không bài xích chuyện xuyên không, thậm chí còn muốn cảm ơn hệ thống cứu cô một mạng.
Nhưng vấn đề là, bây giờ cô không có tiền ăn cơm.
Cơ thể cô xuyên đến, vừa vặn trên người chỉ có một bộ quần áo thời đại này do hệ thống sắp xếp, một túi hành lý trống rỗng, cùng với tờ giấy chứng nhận thân phận thời đại này, ngoại trừ cái đó ra, không có gì hết.
Bây giờ cô đói bụng đến sôi ùng ục, càng không có một chỗ đặt chân.
Nếu không tranh thủ thời gian kiếm tiền, cô sẽ phải ngủ đầu đường.
Tô Tầm không có cách nào, chỉ có thể thở dài, sau đó xách hành lý đi ra khỏi cửa.
Cô nhìn xung quanh một lượt, sau đó cởϊ áσ len trên người ra, chỉ mặc áo sơ mi ngắn tay bên trong.
Sau đó một tay xách theo rương, một tay cầm áo, chạy đến cửa một cửa hàng bách hóa gần đó, chờ người bên trong đi ra.
Sau khi nhìn thấy một cô gái trẻ trên tay trống không, cô lập tức đi đến: “Chào cô.”
Tô Tầm cố ý dùng khẩu âm sứt sẹo để gọi đối phương lại, thân phận bây giờ của cô là một du học sinh người Hoa từ nước ngoài về, nói tiếng phổ thông quá giỏi cũng không được, may mắn cô tốt nghiệp chuyên ngành ngoại ngữ, từng tiếp xúc với rất nhiều người ngoại quốc, trái lại có thể bắt chước một chút khẩu âm.
Cô gái bị gọi lại nhìn qua cô, thấy làn da cô trắng nõn, khí chất xuất chúng, cách ăn mặc cũng rất có thể diện, bèn đi đến: “Có chuyện gì không?”
“Chào cô, tôi có một chiếc áo muốn bán, xin hỏi cô cần không? Đây là tôi mang từ nước ngoài về.”
Người này vừa nghe mang về nước ngoài về, lập tức muốn xua tay, quần áo trong cửa hàng còn không nỡ mua, đâu mua nổi đồ nước ngoài.
Tô Tầm vội vàng nói: “Cô đưa tôi tiền đủ mua 10 cái bánh bao thịt là đủ rồi, tôi vừa về nước nhưng không biết ví rơi ở đâu, bây giờ rất đói, muốn bán lấy tiền đổi ăn chút gì.”
Nghe thấy những lời Tô Tầm nói, nữ đồng chí này mềm lòng lại nhìn chất vải của chiếc áo, thật đúng là tốt, kiểu dáng cũng đẹp mắt, 10 cái bánh bao thịt đổi lấy chiếc áo len hàng nước ngoài, thế nào cũng là kiếm lời.
“Được!”
Đổi tiền và phiếu, Tô Tầm đưa áo cho người ta.