Thẩm Thanh Hi tới lối vào thôn, mới tới đã có một số phụ nữ trẻ ngồi vào chỗ trên máy kéo. Vì cảnh tượng ngày hôm qua với Hứa Mỹ Trân mà Thẩm Thanh Hi giờ đã trở thành tâm điểm bàn tán của cả đoàn. Ngay khi cô xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Thẩm Thanh Hi. Cô giả vờ phớt lờ những ánh mắt giễu cợt của họ. Sau khi trả tiền vé hai xu, cô nhanh chóng leo lên máy kéo, chọn một chỗ ngồi ở rìa.
Lâm Thanh ngồi gần đó huých nhẹ cô bằng khuỷu tay của cô ấy. Lâm Thanh nói: "Thẩm Thanh Hi, nghe nói cô và mẹ chồng tương lai cãi nhau?"
Lâm gia có nhiều nhân khẩu nên có thể nói lực lượng lao động dồi dào và kiếm được phần lớn công điểm, khiến nhà họ có ảnh hưởng khá lớn trong đội, Lâm Thanh lại là người được yêu thương nuông chiều nhất trong Lâm gia, vì vậy cô ta thường xuyên coi thường những người xung quanh.
Thẩm Thanh Hi chỉ ậm ừ đáp lại.
Như thật sự nghiêm túc, Lâm Thanh khuyên: "Kỷ gia là gia đình của trưởng nhóm. Cô lại là một đứa trẻ mồ côi, gả cho họ cũng xem như là điều may mắn. Nghe theo lời khuyên của tôi, cô nên đi xin lỗi dì Hứa."
Ánh mắt Thẩm Thanh Hi quét qua những người trên máy kéo. Nhìn thấy ánh mắt tán thành của họ, cô thấy thật thú vị. Người ta nói cô không biết xấu hổ, cho Kỷ Giang ngủ với cô trước khi kết hôn. Bây giờ cô từ chối kết hôn. Họ quay lại nghĩ rằng cô vô ơn. Về cơ bản, họ chỉ đang thưởng thức bộ phim và mong muốn người khác gặp nhiều bất hạnh mà thôi.
Thẩm Thanh Hi: “Tôi đã quen khó khăn rồi, thà rằng vận may này được ban tặng lên người khác."
Lâm Thanh không tin một lời nào của Thẩm Thanh Hi. Thẩm gia rất túng thiếu nên nếu được gả vào gia đình đội trưởng, chắc hẳn cô ấy phải đang cười sung sướиɠ trong giấc ngủ. Tuy nhiên, Thẩm Thanh Hi nói rằng cô ấy sẽ không kết hôn. Lâm Thanh nghĩ chắc chắn Thẩm Thanh Hi đang lợi dụng tình cảm của Kỷ Giang dành cho mình, có ý định tận dụng cơ hội này để kết hôn với hắn nhưng lấy của hồi môn cao nhiều hơn.
Ánh mắt của Lâm Thanh chuyển đâm vào giỏ sau của Thẩm Thanh Hi rồi đầy tò mò hỏi: "Thẩm Thanh Hi, trong đó có cái gì vậy? Cô định vào thị trấn bán thứ gì à?"
Thẩm Thanh Hi khéo léo siết chặt tấm vải che giỏ, “Chỉ là vài quả trứng thôi, không ăn nổi nên tôi định đổi ở quầy thu mua một ít muối ."
Lâm Thanh chế giễu, "Cô là ai? Cô định lừa tôi à? Cái giỏ lớn như vậy chỉ để đựng vài quả trứng thôi à?”
Thẩm Thanh Hi nghiêm mặt đáp: “Sau này tôi định mua một ít đồ từ hợp tác xã cung ứng tiếp thị. Giỏ này dùng để đựng những đồ đó.”
Những người trên xe xung quanh rút lại ánh mắt tò mò rồi tiếp tục trò chuyện vu vơ. Tuy nhiên, Lâm Thanh lại cảm thấy chua chát trong lòng. Gia đình Thẩm Thanh Hi nghèo đến mức một con chuột cũng phải ra về tay trắng. Làm sao họ có đủ khả năng để mua đồ từ cửa hàng hợp tác? Nhất định là Kỷ Giang đưa tiền. Kỷ Giang đối với cô ta thật tốt. Vậy mà cô ta lại vô ơn như vậy, vô cớ cãi vã với dì Hứa!
Trong lòng Hứa Mỹ Trân khó chịu , lời nói của cô nhuốm vẻ cay đắng. Cô bực bội nói: “Mẹ tôi nói Cố Đông Lâm rất xuất sắc trong quân đội , thậm chí còn tự nguyện giải ngũ để chăm sóc mẹ anh ấy."