Bà ngoại Thẩm đã già, cũng không thể giải quyết được những chuyện đau buồn như thế này. Bị Hứa Mỹ Trân làm cho phân tâm, khiến bà cảm thấy choáng váng, khó thở.
Thẩm Thanh Hi đỡ bà ngoại nằm trong phòng, sau đó xắn tay áo đi vào bếp nấu ăn. Đầu tiên, cô mở tủ ra, ngoại trừ hai miếng dưa chua còn sót lại , không có gì khác.
Tiếp theo, cô nhấc nắp hũ gạo lên thì nhìn thấy số lượng gạo ít đến đáng thương đó, cô không kìm được siết chặt nắm . Cô phải bắt đầu kiếm tiền càng sớm càng tốt để mang lại cho bà cô một cuộc sống tốt đẹp hơn. May mắn thay, Thẩm Thanh Hi ở kiếp trước đã có kinh nghiệm làm ăn nên thứ cô thiếu bây giờ là ý tưởng về cách để kiếm tiền.
Thẩm Thanh Hi khéo léo nhóm lửa, bắt đầu đun nước, vo sạch một nắm gạo đổ vào nồi. Cô đi đến góc bếp lấy vài củ khoai lang, cắt thành từng miếng nhỏ rồi cho vào nồi. Sau khi nấu xong cháo khoai lang, Thẩm Thanh Hi trước tiên múc một bát cho bà ngoại rồi bưng vào phòng. Sau đó cô múc một bát khoai lang trong nồi và ăn ở cạnh bếp. Ăn xong, cô cẩn thận rửa bát.
Sau khi xong xuôi mọi việc, cô về phòng chính để lục lọi. Mỗi mùa xuân và mùa thu, cô lại lên núi cùng bà ngoại hái đồ trên núi phơi khô để cất ở nhà. Khi sức khỏe của bà cô ngày càng xấu đi, Thẩm Thanh Hi bắt đầu tự mình leo núi. Suy cho cùng, cô cũng không thể làm nhiều công việc đồng áng. Cô ấy chỉ có thể hái hạt phỉ, nấm và mộc nhĩ từ núi để bổ sung dinh dưỡng cho bữa ăn của mình.
Thẩm Thanh Hi ở kiếp trước đã kiếm tiền bằng cách bán lại những món đồ nhỏ, chỉ sau khi cô chuyển vào thành phố với Kỷ Giang cô đã nhận ra rằng người dân thành phố yêu thích những món hàng miền núi này. Đặc biệt là vào mùa đông khi không có rau tươi, rau khô là hàng hóa được săn lùng nhiều.
Có thể nói rằng những cách kiếm tiền luôn tồn tại, chỉ là những người nông thôn này không biết về nó. Dù biết nhưng họ cũng không dám bán vì lý do chính sách ở thời điểm hiện tại. Dựa vào trí nhớ của cô, Thẩm Thanh Hi tìm thấy một số giỏ lớn đựng những thứ hái được trên núi đã được phơi khô. Nhìn vào những thứ khô lấy từ trên núi này, những thứ mà cô đã chán ăn kể từ khi cuộc sống dư dả hơn chút giờ lại là phao cứu sinh của cô.
Thẩm Thanh Hi hai mắt sáng lên. Tất cả những thứ này là tiền! Chỉ là hôm nay đã quá muộn rồi. Lữ đoàn Sao Đỏ ở xa thị trấn. Ngày mai cô phải dậy sớm rồi lái máy kéo đi bán trong thị trấn mới được.
Ngày thứ hai, Thẩm Thanh Hi dậy sớm. Vừa bước ra khỏi phòng, cô phát hiện ra bà mình đã đã chuẩn bị bữa ăn rồi. Bà Thẩm bưng cháo khoai lang lên bàn: “Thanh Hi, con dậy rồi, ăn trước đi vào thị trấn đi. Sức khỏe của con không tốt lắm, không ăn thì không còn sức lực.” Thẩm Thanh Hi ngoan ngoãn ngồi xuống, cô nhìn thấy cơm trong bát của mình nhiều hơn cơm của bà ngoại một cách rõ rệt và thở dài không nói gì. Cô đổi hai cái bát và bắt đầu ngấu nghiến thức ăn.
Đầu tiên bà Thẩm hỏi Thẩm Thanh Hi mặt cô có còn đau không. Thẩm Thanh Hi lắc đầu. Bà ngoại sau đó vẫn tỏ lo lắng hỏi: “Thanh Hi, mấy đồ khô trên núi kia có bán được không? Nghe nói kẻ nào kinh doanh trái phép bị bắt sẽ bị bỏ tù. Đừng bướng bỉnh kiếm tiền như vậy?”
Bà lại nói tiếp: " Sao con không xin lỗi Hứa Mỹ Trân rồi gả vào nhà họ Kỷ? Lúc đó cháu ngoại của bà sẽ sống một cuộc sống thoải mái.” Thẩm Thanh Hi biết rằng bà ngoại của cô nói vậy vì nghĩ cho tương lai của cô nhưng bà lại không biết, cuộc sống dưới sự kìm kẹp của Hứa Mỹ Trân khó gấp trăm nghìn lần so với việc kinh doanh.
Về phần Kỷ Giang, hắn còn lâu mới là người tốt. Thẩm Thanh Hi cố gắng nuốt miếng khoai lang cuối cùng, sau đó lau miệng: “Bà ơi, chúng ta đừng nói chuyện gả cho Kỷ Giang nữa, chiều nay con trở lại, con sẽ mua cho bà một ít bánh ngọt mềm, bà sẽ biết những thứ đó có bán được hay không.”