Thẩm Thanh Hi nhướng mí mắt nặng nề lên, cảnh tượng trước mắt khiến cô sửng sốt. Những bức tường đất bao quanh cô, những cửa sổ được dán giấy, và một cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt theo từng cơn gió. Nơi này là... Nhà bà ngoại Thẩm Xuân của cô!
Thẩm Thanh Hi giật mình đứng dậy, nghe thấy mẹ chồng Kỷ đang nói chuyện với bà ngoại ngoài sân.
Hứa Mỹ Trân giảm tông giọng xuống: "Quà đính hôn... Hiện tại tôi thực sự không đủ tiền mua. Chúng tôi sẽ bù đắp sau khi Thanh Hi sinh con nhé?"
Trong nháy mắt, Thẩm Thanh Hi nhận ra cô đã tái sinh. Cô đã quay trở lại tháng 11 năm 1978, một tháng trước khi cô và Kỷ Giang kết hôn. Ở kiếp trước vào thời điểm này, Hứa Mỹ Trân đột nhiên đến gặp bà ngoại của Thẩm Thanh Hi, nói rằng nhà của Kỷ gia cần được sửa sang lại.
Món quà hứa hôn 100 tệ đã hứa, bà ta không thể cung cấp được. Chiếc giường và chiếc tủ mới mà họ đã thỏa thuận... Bởi vì em gái của Kỷ Giang là Kỷ Mai vừa mới tốt nghiệp trung học đã trở lại nên họ sẽ đưa cho con bé dùng trước. Nhưng của hồi môn của Thấm Thanh Hi không thế thiếu một xu. Sẽ tốt hơn nếu nhà gái thêm một chiếc chăn bông gọi là làm quà gặp mặt cho em chồng là Kỷ Mai.
Nghe xong, bà ngoại của Thấm Thanh Hi có chút bất đắc dĩ. Nhưng nghĩ rằng chỉ cần Kỷ gia đối xử tốt với Thấm Thanh Hi, mọi chuyện đều có thể thương lượng được nên bà đành đồng ý. Không ngờ sự nhượng bộ của Thấm gia lại không được Kỷ gia tôn trọng.
Ngược lại, sự nhân nhượng ấy còn khiến bà Kỷ khoe khoang khắp nơi rằng Thẩm Thanh Hi rất muốn cưới con trai bà cho dù có phải trả của hồi môn. Nhiều thành viên của đội nông nghiệp tập thể trong thôn thì thầm to nhỏ chuyện này sau lưng. Họ cho rằng Thẩm Thanh Hi chắc hẳn nghiện hẹn hò với Kỷ Giang đến phát điện rồi. Nếu không, tại sao Thẩm Thanh Hi vẫn muốn gả vào Kỷ gia dù biết họ rất coi thường cô?
Ký ức kiếp trước lần lượt hiện lên trong đầu Thẩm Thanh Hi. Thẩm Thanh Hi hít một hơi thật sâu, im lặng nắm chặt tay. Cơ hội được sống lại một lần nữa là được ông trời thương xót ban cho cô. Đời này, trong bất cứ hoàn cảnh nào cô cũng sẽ không lặp lại sai lầm tương tự và bị Kỷ gia làm nhục lần nữa.
Bên ngoài ngôi nhà, bà ngoại của Thấm Thanh Hi hiểu ý định đến thăm của Hứa Mỹ Trân, nhíu mày: "Ý bà là người Kỷ gia định đưa Thanh Hi đi mà không đưa một xu sao?"
Hứa Mỹ Trân: "Ôi, bà Thẩm, bà nói nặng quá. Kỷ gia chúng tôi vừa gặp khó khăn nên mới tới bàn bạc với bà."
"Hơn nữa, Thẩm Thanh Hi cùng con trai Kỷ Giang của tôi đã hẹn hò được hơn một năm, trong làng mọi người đều biết mối quan hệ tốt đẹp của hai đứa. Có thể cưới được con trai tôi là may mắn cho Thanh Hi. Còn về giá cả sính lễ và những vấn đề nhỏ khác có lẽ Thanh Hi nhất định sẽ không thấy phiền."
Hứa Mỹ Trân nói đến như vậy, trong nháy mắt khiến bà ngoại Thẩm Xuân liền hiểu bà đã đoán đúng ý định của Kỷ gia. Nếu Thẩm Thanh Hi không đồng ý gả cho Kỷ Giang thì trong xã cũng không có ai nguyện ý gả cho cô. Chính vì thế mà bà ta mới dám đưa ra những yêu cầu này.
Bà ngoại của Thẩm Thanh Hi cảm thấy sức cùng lực kiệt, thương xót cho cháu gái, bà mở miệng: "Nếu Kỷ gia của bà gặp khó khăn, vậy thì..."
"Vậy thì đừng kết hôn." Thẩm Thanh Hi đẩy cửa đi ra ngoài.
Hứa Mỹ Trân cho là mình nhất định nghe lầm: "Ngươi nói cái gì?"