Chỉ là ngay lúc này, Lâm gia cũng có chút nóng giận, nói không được thì không được, còn nếu không phải đổ thừa, quả thực sẽ trở thành bà cô sau này không lấy được chồng.
Mẹ Lôi Chính Đức lại là người có yêu cầu cao, Lôi Chính Đức đương nhiên là không bỏ được, liền xin mẹ anh, cuối cùng làm loạn nửa ngày, rốt cuộc cũng đồng ý cho cưới.
Chỉ là mẹ Lôi Chính Đức dĩ nhiên phải ra vẻ, dù sao nói chuyện lâu như vậy, còn muốn thế nào, không phải là đổ thừa phải gả vào nhà chúng tôi sao? Lễ vật đám hỏi cũng đừng đẻ ý nhiều, thừa dịp sớm mà vào cửa.
Lâm Vọng Thư đến nay đều nhớ, mẹ Lôi Chính Đức uống nước trà, cũng không thèm nhìn cô một cái, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Là cha mẹ của Chính Đức, nó muốn như thế thì còn có thể làm gì, một cái xe đạp đến đón cô thì cứ như vậy tới đi!"
Lời nói đó như một bàn tay, tát một cái vào mặt Lâm Vọng Thư.
Cô lúc ấy vẫn còn trẻ tuổi, không hiểu chuyện, cứ bị trói buộc như vậy, cảm thấy cứ nói như nào thì làm như thế, mình quả thật không có suy nghĩ khác, nói cho cùng là do Lôi Chính Đức một mực quấn lấy cô, còn thề thốt nói yêu cô.
Thật ra thì cô cũng không biết, đời cô còn có rất nhiều lựa chọn, càng không biết trên đời này cái từ gọi là mất giá đó, qua đi, đều là mất giá, không tìm được sữa bò, cô cũng không nên vì thế mà khóc lóc, càng không nên để ảnh hưởng đến tương lai của cô.
Trong lòng cô đặc biệt cảm kích, có thể lấy mười năm kết hôn rồi đúc kết ra được những thứ này, trừ những lúc mình bị làm nhục.
Cho nên, hôm nay Lâm Vọng Thư, nghe Lôi Chính Đức nói như vậy, cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Chính Đức, anh định khuyên mẹ anh như thế nào?"
Lôi Chính Đức nhìn người đối diện, cô gái đối diện hẳn đang đứng trên nồi nước nóng đi, anh liền nhỏ giọng: "Còn có thể làm gì, dỗ mẹ, lại nghĩ cách để ông nội ra mặt giúp anh, em yên tâm, anh chắc chắn cho em một câu trả lời."
Lâm Vọng Thư liền nói: "Nếu như phiền toái như thế, thì bỏ qua đi."
Cô vừa nói như vậy, Lôi Chính Đức liền nhìn cô: "Em nói như vậy là có ý gì?"
Lâm Vọng Thư: "Đó không phải là điều nhà anh muốn sao?"
Lôi Chính Đức nắm tay cô: "Ý nhà anh, anh sẽ nghĩ cách thuyết phục người nhà, em yên tâm, anh nhất định sẽ cưới em vào cửa."
Lâm Vọng Thư nghiêm túc nhìn Lôi Chính Đức, cô xuyên mười mấy năm thời không, dò xét rất nhiều những cam kết của Lôi Chính Đức.
Anh ta bây giờ, đúng là thật lòng, muốn kết hôn với mình.
Lâm Vọng Thư cười một cái, nhẹ nhàng tránh khỏi tay anh: "Anh đừng ở chỗ này làm em chán ghét."
Lôi Chính Đức trong tính cách có một mặt kịch liệt, bản lĩnh liều chết là cô chịu đủ rồi, cô lúc này không muốn trực tiếp cùng anh cứng đối cứng.
Bây giờ Lôi Chính Đức, mới hơn hai mươi tuổi, thanh niên trẻ tuổi, lại không có tính toán, chính là tình ý nồng nhiệt, làm sao sẽ chịu, nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách để cưới cô.
Kiếp trước, cô cúi đầu để lấy lòng người nhà Lôi Chính Đức, đời này cô sẽ không, khiến cho nhà bọn họ mất hết mặt mũi, hôn nhân này chắc chắn không thành.
Lôi Chính Đức nhìn Lâm Vọng Thư cười, cho là cô chỉ nói đùa, liền lại gần, thấp giọng nói: "Vọng Thư, em yên tâm, say khi trở về, em về nhà trước, anh qua mấy ngày liền sắp xếp cho mẹ anh đến cầu hôn."
Lâm Vọng Thư: "Mẹ anh chắc chắn sẽ không đồng ý."