Lâm Vọng Thư mang về hai bộ quần áo, một bộ cho Ninh Bình, một bộ cho mình, thay quần áo, nhìn trước sau một chút, cảm thấy cũng không tệ, cô da trắng, eo thon, mặc những bộ quần áo này lại càng tôn lên dáng vẻ xinh đẹp của cô, nhìn như thế nào cũng thấy rất tốt, nữa lại ngắm nghía mình trong gương, gương mặt so với bình thường cũng trắng trẻo hơn.
Ninh Bình sau khi mặc vào, cũng tôn lên nhiều vẻ xinh đẹp, nhưng mà dáng vẻ của cô vẫn chưa trổ mã hết, vóc dáng nhỏ, lùn, gầy yếu.
Cô hâm mộ nhìn Lâm Vọng Thư, nhìn chằm chằm vào phần ngực của cô: "Chị, chị mặc nhìn thật đẹp mắt, làm sao có được dáng vẻ như chị?"
Lâm Vọng Thư ý thức được ánh mắt của Ninh Bình: "Sao em lại nhìn vào chỗ này của chị..."
Cảm giác có chút kỳ lạ.
Ninh Bình nhất thời đỏ mặt: "Chị, hôm qua em đi ngang nhà xí, nghe được hai dì hàng xóm nói lời ong tiếng ve..."
Lâm Vọng Thư: "Nói gì?"
Ninh Bình: "Các dì nói, đàn ông thích lớn, muốn chỗ này lớn, eo nhỏ, mông cũng phải cong, như vậy mới dễ nhìn."
Vừa nói, cô bất đắc dĩ cúi đầu nhìn mình một cái.
Lâm Vọng Thư cau mày: "Em còn là con nít, sao lại nghe những lời nói vô ích kia làm gì? Các dì đó bây giờ cũng đã là phụ nữ rồi, rảnh rỗi không có gì làm lại đi nói bậy, em cũng đừng tin, nếu không ngược lại uổng công làm cho mình thay đổi ngu ngốc."
Ninh Bình ủy khuất: "Không phải em nghe, mà là em ngồi chỗ đó, các dì nói như vậy, em không muốn nghe cũng không được!"
Lâm Vọng Thư thở dài: "Đừng nghĩ linh tinh, em còn nhỏ, em ăn nhiều cơm, rèn luyện thân thể tốt một chút, sau này, em chắc chắn sẽ rất xinh đẹp. Ngày hôm qua chị đi qua nhà máy hóa chất, có gửi lại một lời nhắn, nói không chừng khi nào cậu em tìm được em, dù gì cũng sẽ sắp xếp cho em, cuộc sống sau này còn rất dài."
Ninh Bình lại uể oải: "Ừ."
Lâm Vọng Thư: "Đúng rồi, ngày hôm qua không phải chúng ta mua một ít mỡ bò sao, hôm nay làm bánh nướng ăn."
Tất cả mọi người dù có trong bụng chỉ có nước canh không thịt, cũng sẽ đi xuống phố tụ họp, xếp hàng mua mỡ bò. đó là lúc người ta gϊếŧ trâu gϊếŧ bò, làm thịt bò sa tế, rồi lọc bớt mỡ, mỡ bò đây chính là hôm qua bưng một chiếc chậu nhỏ xếp hàng nửa ngày mới mua về.
Ninh Bình: "Được..."
Lâm Vọng Thư: "Anh hai của chị đặc biệt thích ăn cái này, quay đầu làm xong, giao cho em một nhiệm vụ vinh quang, chính là mang bánh đến cho anh hai!"
Ánh mắt Ninh Bình nhất thời sáng lên, cả người liền có tinh thần: "Em đưa?"
Lâm Vọng Thư: "Em cũng biết chữ, chị sẽ viết rõ ngồi chuyến xe buýt nào, em phụ trách mang bánh qua cho anh chị, em phải vì nhà mà cống hiến."
Ninh Bình vui vẻ gật đầu: "Được, em biết, em nhất định sẽ mang bánh nướng qua cho anh!"
Làm xong bánh, hai người ăn một chút, đúng là rất ngon, nhân lúc bánh còn nóng liền lấy giấy bọc lại, đưa cho Ninh Bình gửi đi, sau đó cô dành thời gian học tập một lúc.
Cô phải học tập chăm chỉ hơn, danh tiếng của cô bây giờ bị Lôi Chính Đức làm nhục, quay đầu còn chưa biết thế nào, phải học tập thật tốt để thi đại học.
Lâm Vọng Thư sớm phát hiện, tố chất của người đàn ông cũng rất ảnh hưởng đến địa vị của họ, càng nghèo càng không có bản lĩnh, càng để ý đến sự thanh bạch của người phụ nữ, thì lòng tự ti càng lớn, đặc biệt coi những chuyện này, nhưng với những người có trình độ học vấn cao, tu dưỡng nhiều, ngược lại càng không quan tâm.