Lúc trước ở trên tàu hỏa, cô vẫn đang trạng thái rối bời, không hiểu hoàn cảnh của mình, cũng không biết tình huống ra sao. Cô sợ Lôi Chính Đức sẽ dây dưa với mình, nên không có đủ tự tin nói chia tay ngay lập tức, còn nghĩ sẽ bày sắc mặt với mẹ anh ta, ép anh ta phải chia tay.
Nhưng bây giờ, người nhà cô đều rất tốt, cô vẫn là con gái nhà họ Lâm có cha mẹ thương có anh bảo vệ, nên cũng đầy đủ tự tin.
Vì vậy, cô cười nói: “Đúng vậy, tôi giận đấy. Anh nhìn mẹ anh, nhìn chị anh đi, xem bọn họ nói tôi như thế nào, tôi chịu không nổi! Bọn họ đã có thái độ như vậy, thì tại sao tôi phải qua đó để chịu khinh bỉ! Lôi Chính Đức, chúng ta chia tay đi, xin anh sau này đừng đến tìm tôi nữa."
Lôi Chính Đức gãi gãi đầu nói: "Vọng Thư, em đừng như vậy, giận dỗi cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu! Anh cũng đang cố gắng nghĩ cách giải quyết chuyện của chúng ta, nghĩ xem nên nói chuyện với người nhà anh như thế nào. Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ cưới em!"
Lâm Vọng Thư bất đắc dĩ nói: "Lôi Chính Đức, anh nghĩ mình là ai, ai thèm lấy anh? Anh còn tưởng tôi muốn gả cho anh à? Tôi nói chúng ta chia tay đi! Hai chúng ta cầu thuộc về cầu, đường về đường, anh đừng phí công nữa, chúng ta bỏ qua cho nhau đi, có được hay không?"
Những lời cô nói đều là thật lòng, nhưng hiển nhiên là Lôi Chính Đức nghe không hiểu, anh ta chỉ tỏ vẻ khổ sở nhìn cô: “Có phải em chê anh không có bản lĩnh, không thể thuyết phục được người trong nhà không? Vọng Thư, anh nghĩ được cách rồi, anh sẽ quấn lấy mẹ anh, xin ông nội anh!"
Lâm Vọng Thư hít một hơi thật sâu.
Kỳ thực cô cũng hiểu, dù sao lúc ở trên tàu hỏa, cũng như trên đường trở về, hai người vẫn còn mặn nồng với nhau. Cô thấp thỏm lo lắng, hy vọng không bị người nhà họ Lôi phản đối, hy vọng chuyện hôn sự của hai người sẽ suôn sẻ.
Hình như cô còn từng nói với Lôi Chính Đức là mình rất sợ, sợ bị người nhà anh ta xem thường. Lúc đó, Lôi Chính Đức nắm tay cô, nhỏ giọng an ủi cô, quan tâm đến cô.
Bây giờ cô đột nhiên nói những lời này, anh ta còn lâu mới tin, tình nguyện nghĩ là mình lấy lui làm tiến!
Lôi Chính Đức: "Vọng Thư, anh biết tình cảnh bây giờ của em không tốt, có một vài tin đồn thất thiệt. Nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết, hôm nay anh mang một miếng thịt heo tới, là nghĩ muốn để người khác biết, anh vẫn là đối tượng của em, tránh cho người khác chê cười em."
Nghe thấy vậy, Lâm Vọng Thư thầm nghĩ anh ta vẫn rất ân cần...
Cô nhếch khóe môi giễu cợt.
Lôi Chính Đức thành khẩn nói: "Vọng Thư, em đừng giận nữa, chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định sẽ có cách."
Lâm Vọng Thư nhìn thấy sự chân thành trong mắt Lôi Chính Đức, hiển nhiên là anh ta cũng bị chuyện này dày vò rất nhiều. Hiện tại Lôi Chính Đức cũng thật sự đang yêu mình, còn coi mình là đầu quả tim nâng niu.
Có khoảng khắc, cô mềm lòng, thầm nghĩ mình không nên lấy tội lỗi của Lôi Chính Đức sau này để khiển trách anh ta của hiện tại.
Nhưng ngay sau đó, cô giật mình tỉnh giấc.
Con người sẽ không bao giờ thay đổi, dù có lặp lại mười nghìn lần, trong một tình huống nhất định anh ta vẫn có hành vi cố hữu của riêng mình, Lôi Chính Đức là mẫu người được phụ nữ yêu thích, anh ta cũng thật sự hơi mê gái, dễ dàng trêu chọc thị phi.
Người như vậy rất thu hút phụ nữ.
Ngoài ra, dù anh ta có xuất sắc hơn nữa, anh ta có thể rời khỏi gia đình mình sao, có thể thoát khỏi mẹ mình chị mình sao?