Chương 40: Chia Tay (2)

Mã Thúy Vân sững người lại, vẻ mặt nhất thời tiu nghỉu, con gái bà ta còn chưa có đối tượng đâu, sao có thể sinh thằng nhóc bụ bẫm được, thế này chẳng phải là đang chửi xéo người hay sao?

Quan Úc Hinh: "Còn không đi cho tôi, làm sao, muốn tiếp tục ở lại nghe chửi đúng không?"

Mã Thúy Vân thay đổi sắc mặt: "Bà có thể giữ mặt mũi —— "

Quan Úc Hinh lập tức khom người cầm cán chổi, Mã Thúy Vân thấy vậy, vội vàng chạy ra ngoài cửa.

Quan Úc Hinh nhìn bóng lưng chạy mất dạng của bà ta, cười nói: “Thúy Vân, cô chạy cái gì, tôi chỉ cúi người nhặt cục đá dọa chó thôi mà, cô xem lá gan của cô này!"

Trong đại tạp viện đã sớm có người rình trộm, thấy vậy đều không nhịn được cười, Mã Thúy Vân đúng là ngốc, chọc ai không chọc, lại đi chọc người không nên chọc!

Lâm Vọng Thư ăn sô cô la, nhìn sức chiến đấu của mẹ mình, trong lòng thầm vui vẻ.

Thế này gọi là gì, đây gọi là tự tin. Nếu đặt vào sau này, đại ca trở thành kẻ nát rượu, anh hai bị đi tù không thể về ngay, trong nhà lại có hai cháu trai cháu gái liên lụy, cha không còn, tinh thần của mẹ như bị hút đi, như quả bóng bị xì hơi.

Hiện tại mẹ vẫn còn khỏe, đi đứng nhanh nhẹn, mồm miệng cũng nhanh, có thể mắng chửi người có thể đánh người.

Thật tốt.

Ngày hôm sau, Lâm Vọng Thư viết xong bức thư khiếu nại kia. Cô định đi tới văn phòng Tổ Chức nộp đơn, tiện đi tới nhà máy hóa chất hỏi thăm về người thân của Ninh Bình, cô nhớ mang máng là Ninh Bình có một người cậu tên Phùng Vận Đào.

Ai ngờ vừa ra khỏi ngõ, cô tình cờ gặp phải Lục Điện Khanh, anh vẫn giữ dáng vẻ gọn gàng sạch sẽ như thường ngày.

Nhìn thấy cô, anh nói: "Cám ơn lá trà của em."

Lâm Vọng Thư: "Anh thấy uống có ngon không?"

Cô biết gia đình Lục Điện Khanh rất chú trọng, không phải là kiểu chú trọng của gia đình nà nghèo như mẹ mình, mà chú trọng của người thật sự giàu có. Tuy nhất thời luân lạc tới đại tạp viện này, cuộc sống của anh vẫn khác với những người khác.

Vì vậy, cô nghĩ đây là lời nói dối, lá trà đó chỉ dỗ được dân nhà nghèo thôi, chứ nhà anh dù là lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo.

Lục Điện Khanh hơi sửng sốt khi nghe những lời này, sau nghiêm túc nói: "Uống rất ngon."

Lâm Vọng Thư phì cười: "Vậy thì tốt, không uổng công em mang từ ngàn dặm xa xôi trở về."

Kỳ thực lá trà đó là Lôi Chính Đức bỏ tiền ra mua, Lôi Chính Đức cõng về, nhưng ai quan tâm, dù sao hiện tại nó cũng là của cô.

Lục Điện Khanh: "Lâm Vọng Thư, anh có muốn chuyện hỏi em."

Lâm Vọng Thư: "Cái gì, anh nói đi."

Lục Điện Khanh bình tĩnh nói: "Em và Chính Đức sao vậy, chia tay à?"

Lâm Vọng Thư suy nghĩ rồi nói: "Cứ... Coi là vậy đi?"

Lục Điện Khanh nhìn cô: "Cái gì gọi là cứ coi là vậy đi, chia tay là chia tay, không chia tay là không chia tay."

Lâm Vọng Thư: “Là chia tay."

Lục Điện Khanh: "Tại sao, vì anh ta làm chuyện có lỗi với em à?"

Lâm Vọng Thư: "Em cũng không biết, dù sao cũng không thể hòa hợp được nữa, nghe nói anh ta đi coi mắt."

Lục Điện Khanh: "Chuyện anh ta đi coi mắt chưa chắc đã là thật, có lẽ chỉ là lời đồn bên ngoài."

Lâm Vọng Thư: "Ai biết được, em cũng lười đi hỏi!"

Lục Điện Khanh chăm chú nhìn Lâm Vọng Thư, nói: "Có phải tối hôm qua em ngủ không ngon không?"

Lâm Vọng Thư kinh ngạc nói: “Đúng vậy, hôm qua đến tối muộn em mới ngủ."

Tối hôm qua cô chăm chỉ học bài đến tận khuya, tốn không biết bao nhiêu tiền điện, quả là đến tối muộn mới ngủ.