Vì vậy, cô cười nói: "Đều không phải, chỉ là em không muốn sống với bọn họ. Mẹ đã nói rồi còn gì, ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu cưới vợ, nhà chúng ta thật sự không thể nào so với nhà bọn họ được, nếu em thật sự gả qua đó, sau này hết hầu hạ mẹ chồng, lại hầu hạ bà cô, sẽ không thể sống tốt được."
Lâm Thính Hiên: "Rốt cuộc nhà cậu ta như thế nào, tên là gì, ở đâu, em nói rõ ràng ra xem nào."
Lâm Vọng Thư kể lại đại khái, Lâm Thính Hiên càng nghe càng cau mày chặt hơn: "Vậy chờ kết hôn xong, các em chắc chắn sẽ phải ở chung với đại gia đình nhà bọn họ."
Lâm Vọng Thư: "Đúng vậy, dù sao cũng không thể tự do được."
Lâm Thính Hiên: "Chuyện này cứ theo ý em đi."
Nói xong, anh ấy nghĩ đi nghĩ lại, còn có chuyện muốn nói riêng với cô, anh ấy đưa ca tráng men cho Ninh Bình: "Ninh Bình, anh hết nước rồi, em đi lấy giúp anh ít nước, vòi nước ở bên trái."
Ninh Bình ngoan ngoãn nghe lời, nhận lấy ca đi ra ngoài tìm vòi nước.
Chờ Ninh Bình đi ra ngoài, Lâm Thính Hiên mới hỏi Lâm Vọng Thư: "Vọng Thư, anh thấy chuyện này cứ theo ý em đi, nếu em cảm thấy khó chịu, cảm thấy gả sang nhà bọn họ sẽ phải chịu ủy khuất, vậy em đừng lấy cậu ta nữa, cứ coi như lúc trước giữa các em ở nông trường Vân Nam không có gì, quá khứ là quá khứ, quản nhiều làm gì!"
Nghe thấy anh trai nói vậy, Lâm Vọng Thư lập tức hiểu ý của anh trai, cô thầm cảm thấy ê ẩm trong lòng, cũng thấy nhẹ nhõm.
Đời trước cô cảm thấy hai người tìm hiểu nhau, cũng từng ôm nhau là phải kết hôn, cứ bước sai từng bước, sai từng bước. Chờ tới khi tỉnh lại, cô mới thấy kỳ thực trong nhà chưa từng tạo áp lực gì cho cô, ngược lại toàn là khuyên nhủ dỗ dành cô.
Lâm Thính Hiên đương nhiên biết mình là anh trai, nói chuyện này với em gái là không quá thích hợp, nhưng anh cảm thấy mình nên nói cho rõ ràng.
Anh đứng dậy, đi tới đứng ở trước cửa sổ, nhìn ánh mặt trời hắt vào trong sân qua khe hở mái hiên, anh ấy đút tay vào túi quần, thở dài nói: "Mấy năm nay, anh từng chịu rất nhiều đau khổ, cũng từng gặp không ít chuyện, nghe được phần nào tình hình ở nông trường Vân Nam bên kia. Nhìn thấy em trở về nguyên vẹn, anh đã rất vui rồi, về phần những chuyện khác, chú trọng nhiều cũng vô dụng. Nếu em đã sống sót trở về, vậy chúng ta cứ quên hết quá khứ đi, tìm việc làm, nên sống thế nào thì sống như vậy."
Lâm Vọng Thư cúi thấp đầu, lặng lẽ lau nước mắt, rồi cười nói: “Anh ơi, em biết rồi, anh yên tâm đi, bản thân em đã suy nghĩ rõ ràng rồi, chia tay là chia tay, em cũng không có gì phải lưu luyến cả, sau này tìm lại là được."
Lâm Thính Hiên gật đầu, lúc này mới quay đầu lại hỏi: "Vậy tiếp theo em có tính toán gì không? Bên phía trụ sở thanh niên trí thức nói thế nào, bọn họ có sắp xếp công việc cho em không?"
Lâm Vọng Thư: "Có lẽ văn phòng thanh niên trí thức không giải quyết đâu, bây giờ các thanh niên trí thức lần lượt trở về, không có cơ hội kiếm việc làm, em định nhờ quan hệ, dù sao cũng phải tìm công việc tạm thời trước đã."
Kỳ thật cô đã suy nghĩ kỹ rồi, trước tiên cứ tìm công việc tạm thời, chờ đến khi nhà nước tổ chức lại kỳ thi tuyển sinh đại học, cô sẽ tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học. Nhưng hiện tại cô không thể nói chuyện này ra.
Anh trai cô Lâm Thính Hiên không phải là người thích học, có nói tin tức này với anh ấy cũng vô ích.
Lâm Thính Hiên: "Vậy cũng được."