Nói tới đây, cô bé không nói tỉ mỉ nữa. Có điều Lâm Vọng Thư cũng biết đại khái, cô bé đi theo tên lừa gạt vào nam xin ăn, tên lừa gạt kia muốn bắt nạt cô bé, cô bé đánh nhau với người ta, đúng lúc bị anh mình thấy nên đã cứu cô bé.
Thật ra thì Ninh Bình còn có một người cậu ở Bắc Kinh. Người cậu kia không tệ, chính người cậu kia đã chạy thủ tục giúp cô bé, cuối cùng làm hộ khẩu cho cô bé, còn tìm việc cho cô bé.
Chẳng qua là cụ thể về người cậu kia thì lúc đó Lâm Vọng Thư bận tâm chuyện của mình nên không quá chú ý, hôm nay muốn tìm cũng khá phiền phức.
Lâm Vọng Thư: "Trước kia em có đi học không?"
Ninh Bình: "Có học qua, học tiểu học ở trấn bọn em."
Lâm Vọng Thư: "Không học trung học cơ sở?"
Cô nhớ những tin tức này, nhưng cần xác nhận một lần nữa.
Ninh Bình: "Dạ, không học, tiểu học em học đều là người có ăn học chỗ bọn em."
Lâm Vọng Thư: "Nếu có thể, cho em đi học lần nữa, em muốn học không?"
Ninh Bình: "Dạ? Đi học? Đi học làm gì?"
Lâm Vọng Thư: "Em còn nhỏ, đi học cho giỏi, để sau này có cơ hội."
Ninh Bình buồn bực: "Chị, chị nghĩ gì vậy? Học tốt gì, em đã lớn vậy rồi!"
Lâm Vọng Thư không nói nữa, cô nghĩ, xem ra không phải mọi người đều định đi học.
Chính cô bé không muốn, cô cũng không có khả năng cố đẩy cô bé qua sông, xem chừng chỉ có thể tìm cậu Ninh Bình trước, để cậu làm hộ khẩu giúp.
Lúc này, tóc Lâm Vọng Thư đã được chải xong, Ninh Bình nhìn ngắm, tò mò đánh giá, sau đó nói: "Chị xinh thật."
Lâm Vọng Thư nghe câu này thì cười nói: "Em cũng xinh mà, chỉ là bây giờ da không mịn, dưỡng da một chút là được."
Ninh Bình: "Không giống nhau, từ nhỏ da em đã đen, mọi người đều gọi em là bé đen. Mặt chị trắng, nhìn là biết người trong thành phố, có điều chị không chỉ trắng, em cũng không biết nói thế nào, dù sao chị ăn mặc giống bọn em thì nhìn cũng không giống em."
Lâm Vọng Thư không lên tiếng, cô hiểu ý Ninh Bình là khí chất, đại khái là khí chất tốt.
Trước kia cô ở Bắc Đại cũng vậy, mọi người thường nói cô có khí chất tốt, cảm thấy trên người cô mang phong độ sâu sắc của người trí thức. Khi cô đi ngang qua ven hồ không tên, thỉnh thoảng có người cầm bảng vẽ hoặc là máy quay tìm cô làm người mẫu.
Có điều thật ra Lâm Vọng Thư rất khinh thường điều này, cô cảm thấy đây là giả.
Trên thực tế, từ trong xương cô vẫn là Lâm Vọng Thư đi theo anh hai trèo cây, xuống sông bắt cá trong con hẻm đó, những gì người khác thấy đều là giả, giả vờ, đó cũng là thứ mà nhà họ Lôi cần.
Tất cả chỉ là người khác thấy hào hoa mà thôi, ngoài sáng cô là giáo viên hành chính trong trường đại học, thật ra nghề chính của cô là con dâu nhà họ Lôi, hoặc là bà vυ" thấp kém.
Nói khó nghe một chút, bà vυ" trong nhà còn có quyền hơn cô, Thẩm Minh Phương gặp bà vυ" còn có thể nói mấy câu khách khí, dẫu sao người như bà ta vẫn chú trọng cái tư chất, nhưng đến lượt cô thì khỏi cần.
Con dâu chỉ là ngoài mặt, còn lại chỉ gây khó dễ, lập quy củ cho cô, cô cũng phải đứng nghe.
Cô cười, hỏi Ninh Bình: "Bây giờ em có tính toán gì không?"
Ánh mắt Ninh Bình ảm đạm: "Em cũng không biết, nhà ở Đường Sơn của em sập, cũng không có ai, ba mẹ em ở Bắc Kinh lại mất sớm."
Lâm Vọng Thư mềm lòng: "Vậy em yên tâm ở đây trước, quay về chị sẽ hỏi thăm giúp em, có lẽ có thể hỏi thăm được tung tích của thân thích nhà em."
Mắt Ninh Bình sáng lên: "Thật sự có thể ạ?"
Lâm Vọng Thư: "Không biết, cứ chờ xem, phải thử vận may."
Ninh Bình nghe vậy thì có hơi mất mát, có điều vẫn gật đầu.