Lục Điện Khanh thuận tay lấy túi giúp cô, cô thấy vậy cũng không nói gì, hai người vội vàng đi xuống.
Sau khi xuống xe thì phải đi một đoạn đường chừng hơn bốn trăm mét.
Lâm Vọng Thư muốn xách túi của mình, Lục Điện Khanh lãnh đạm nói: "Cô không tin tưởng sức lực của tôi à?"
Lâm Vọng Thư có hơi bất ngờ, cô nhìn sang.
Cô và Lục Điện Khanh nói quen biết cũng quen biết, nói không quen cũng không quen. Quen biết là bởi vì dầu gì đã biết nhau nhiều năm, thời niên thiếu cũng từng từng quen biết, không quen là bởi vì sau khi cô gả cho Lôi Chính Đức, hàng năm anh ở bên ngoài, hai người dần phai nhạt, gặp mặt cũng chỉ nói mấy câu khách sáo.
Có điều, trong trí nhớ của cô, Lục Điện Khanh là Lục Điện Khanh đã bước qua tuổi ba mươi, là Lục Điện Khanh luôn bình tĩnh, bốn bề yên tĩnh, làm cho người ta nhìn không thấu lòng dạ, cứng mềm đúng lúc mà có cách bắt bí người khác.
Trước mắt, mặc dù Lục Điện Khanh cũng coi như là ông cụ non, nhưng so với anh lúc hơn ba mươi tuổi thì vẫn là thanh niên.
Cô đánh giá anh, nghe nói ông nội của mẹ anh là quý tộc Anh quốc, cho nên đường nét của anh rõ ràng hơn người Trung Quốc, môi mỏng, thậm chí màu mắt hơi nhạt.
Vẫn khá dễ nhìn.
Lâm Vọng Thư ổn định tâm trạng, chuyển tầm nhìn, lãnh đạm nói: "Vậy cảm ơn anh."
Dĩ nhiên, trong lòng cô không cảm kích gì.
Cô nhớ lại một vài chuyện, luôn cảm thấy anh cũng biết Lôi Chính Đức bồ bịch. Lúc ấy anh đã không ở nước ngoài nữa, mà mở công ty ở trong nước, đi làm sẽ gặp, sau khi gặp còn có thể khéo léo mà gật đầu ra hiệu.
Không thể trách anh chuyện này, đương nhiên là anh đứng ở trên lập trường của Lôi Chính Đức mà suy nghĩ, nhưng Lâm Vọng Thư vẫn cảm thấy hóa ra họ đều coi mình là kẻ ngu.
Lục Điện Khanh: "Trở về có tính toán gì không?"
Quả thật thể lực của anh rất tốt, một tay xách vali, một tay xách túi quân đội của mình mà vẫn có thể không thở mạnh và nói chuyện với cô.
Lâm Vọng Thư liền nói: "Tạm thời chưa có tính toán gì, sửa hộ khẩu trước, quay về xem đi làm thanh niên trí thức xem."
Dĩ nhiên cô cũng biết, công việc không dễ tìm, bây giờ hàng loạt thanh niên trí thức lục tục trở lại thành phố, nên trong thành phố có rất nhiều thanh niên quá lứa chờ đi làm, thiếu đủ thứ, thiếu nhà, thiếu gỗ, thiếu việc, cũng thiếu tiền.
Nhưng cô cũng không chán nản, cô có thể tìm một việc làm tạm thời, ban ngày làm thợ, buổi tối đi học, qua nửa năm nữa là thi đại học, cô cảm thấy mình cố gắng một chút thì hẳn có thể thi đại học.
Thi đỗ đại học rồi sẽ dễ hơn, rốt cuộc cô cũng có thể làm một cô gái trẻ tuổi, tận tình hưởng thụ tuổi trẻ ở trường đại học, giống như những sinh viên “con của trời” cô thấy ở Bắc Đại.
Lục Điện Khanh nghiêng đầu, nhìn về phía cô: "Có gì cần giúp cô cứ nói."
Lâm Vọng Thư: "Ừ, cảm ơn."
Cô nói chuyện quả thực lãnh đạm, hiển nhiên Lục Điện Khanh cũng đã nhìn ra, lúc này đã đến trước nhà họ, anh liền buông hành lý của cô xuống: "Vậy tôi không tiễn cô."
Lâm Vọng Thư nhận lấy: "Cảm ơn anh."
Lục Điện Khanh: "Chờ quay về tôi mời cô và Chính Đức ăn cơm."
Lâm Vọng Thư không mặn không nhạt nói: "Để sau hãy nói."
Lục Điện Khanh nhìn cô, sau đó gật đầu, đi vào nhà.
Lúc này Lâm Vọng Thư mới xách túi của mình vào nhà.
Đi trong con hẻm tường xám ngói xanh này, thật ra tim cô đập bịch bịch.