Chương 1: Quay về năm 1977 (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mẹ Lôi Chính Đức bế một đứa trẻ đang khóc oa oa quay về, đó là con ngoài luồng của Lôi Chính Đức.

Lôi Chính Đức nuôi một người vợ bé, nghe nói mới hai mươi tuổi, là một cô gái trong núi, đứa trẻ kia chính là do vợ bé sinh ra.

Đến lúc này, Lâm Vọng Thư mới biết, nguyên nhân những người trong cái thành này đều biết, đều biết Lôi Chính Đức nuôi vợ bé.

Người cuối cùng biết lại là mình.

Cái này làm cho Lâm Vọng Thư cảm thấy, cái thế giới này giống như một giấc mơ, cô bị lừa gạt, bị lừa, ra là bầu trời không phải màu xanh, mái hiên nhà cũng không dùng để che mưa che gió.

Đúng.

Vậy ra, Lôi Chính Đức cũng không phải Lôi Chính Đức.

Ít nhất không phải là Lôi Chính Đức cô biết.

Mười sáu tuổi, cô đi xuống nông trường Vân Nam, quen biết Lôi Chính Đức, mấy năm giúp đỡ nhau, anh ta theo đuổi cô nhiệt tình, cuối cùng hứa hẹn suốt đời.

Hai mươi mốt tuổi trở lại Bắc Kinh, nhận giấy kết hôn.

Một cô gái ở đại tạp viện gả vào một tứ hợp viện, cô là một cái nhanh nhẹn, bên ngoài xinh đẹp rạng rỡ, nhưng bên trong cũng rất buồn phiền, sau bao nhiêu năm, cha mẹ chồng, cô em chồng, trong một gia đình giàu có nhiều thị phi.

Cô có bản lĩnh gì đâu, ngay cả công việc cũng là do Lôi gia tìm cho, cô còn gì để nói?

Cô một mực chịu đựng, cho là cuộc sống của mỗi người, đến cuối cùng, cô nhận được gì?

Mẹ chồng cô Trầm Minh Phương ôm đứa bé kia để cho cô nhìn, cười nói, mặc dù là sinh ra bên ngòai, nhưng ôm trở về để cho cô nuôi: "Con rốt cuộc cũng biết gốc rễ câu chuyện, Lôi gia chúng ta là nói lương tâm, nhất là người có vị trí như con, sau này, đứa trẻ này gọi con là mẹ, còn thứ bên ngoài đó, chúng ta cho tiền đuổi đi là được."



Trầm Minh Phương lúc nói lời này, như là rất có ân huệ bỏ qua vậy, thậm chí trong mong đợi của bà, Lâm Vọng Thư hẳn là phải cảm kích mới đúng.

Hơn ba mươi tuổi, cũng không sinh được con, bây giờ không muốn sinh, có sẵn để làm mẹ, Lôi gia cũng không bỏ rơi cô, đây chính là ân huệ đối với người con dâu này.

Ân đức.

Nói những lời này, thì con mèo đi qua mái hiên cũng phải nói một tiếng Lôi gia nhân nghĩa.

Chẳng qua là Lâm Vọng Thư không nghĩ nhịn, thì cô không có cách nào tiếp nhận.

Cô bắt đầu muốn ly hôn.

Quá trình ly hôn là sự hành hạ trong im lặng, đến mức khi Lâm Vọng Thư nhớ tới những thứ này, liền cảm giác đầu đau nhức, cơn đau kia làm nhòa đi ánh sáng ở bốn phía.

Điều này, chính thức khiến cho cô ngủ cũng không ngon.

Thật ra thì đau khổ là vì hối hận.

Đúng rồi, cô hối hận.

Ban đầu trở lại Vân Nam, cô không phải là không ý thức được có chuyện gì đó không được bình thường, cảm thấy Lôi Chính Đức tính tình du đãng, không đáng tin, cô không phải không từng do dự, nhưng lúc đó cô ngu ngốc, suy nghĩ đã nói qua đối tượng, cô đời này còn có thể làm gì?

Vì vậy, cô liền kết hôn.

Vào đến Lôi gia, cổng lớn bên trong nhiều thị phi, mẹ chồng là có yêu cầu cao, cô em chồng không phải người xấu, nhưng cũng không phải không là chủ nhân của những chuyện phiền phức, như vậy mỗi ngày cô đều chịu đựng, cô cũng nghĩ tới việc dứt khoác ly hôn, không chịu nổi, cuộc sống không có cách nào tiếp tục. Nhưng Lôi Chính Đức lại dỗ ngon ngọt, lúc nào cũng vợ, nói đời này sẽ bảo vệ cô, còn nói những điều khi hai người ở Vân Nam, cô liền do dự.

Vậy, bỏ qua.